Lạch cạch một tiếng, đôi đũa của Quý Hiểu Dư rơi vào trong chén, đôi mắt mở to nhìn Ngôn Dịch Thừa, gương mặt trắng nõn vì xấu hồ mà đỏ bừng, mặc dù như thế nhưng đôi mắt lại lóe sáng.
Tổng giám đốc chính miệng nói anh thích cô!
Bị cô nhìn như vậy, Ngôn Dịch Thừa cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ ho nhẹ một tiếng: “Có chuyện gì sao?”
Quý Hiểu Dư cười lắc đầu, vui vẻ đung đưa chân: “Chỉ là trước nay em không biết tổng giám đốc sẽ nói lời âu yếm như vậy!”
Nói đến đây, cô lại đột nhiên lo lắng, lập tức khẩn trương hỏi: “Anh không nói lời này với cô gái khác chứ?!” Không có cách nào, ai bảo có nhiều phụ nữ vây quanh anh như vậy, mơ ước anh, nhưng bởi vì thân phận không đủ, chỉ có thể yên lặng khổ sở. Bây giờ cô có chút tự tin, đương nhiên muốn xác nhận một chút.
Thấy cô để ý như thế, Ngôn Dịch Thừa nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái: “Em cảm thấy anh sẽ như vậy?” Tiểu nha đầu này, còn dám hoài nghi anh?
“…” Đầu tiên Quý Hiểu Dư hừ một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia nghịch ngợm, ngay sau đó tiến đến má anh hôn xuống một cái, ngọt ngào nói: “Đương nhiên em tin tưởng tổng giám đốc!”
Người nào đó lập tức được dỗ dành.
Bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ, bởi vì lời nói của Ngôn Dịch Thừa khiến khúc mắc trong lòng Quý Hiểu Dư được tiêu trừ, ăn nhiều hơn, Ngôn Dịch Thừa cũng bị cô ảnh hưởng, ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.
Bản thân Quý Hiểu Dư rất dễ dàng cảm thấy tự ti với người khác. Thật ra cô cũng không béo, nhưng so với các nữ nhân viên trong công ty và nhóm thiên kim tiểu thư Ngôn Dịch Thừa quen biết, dáng người ai cũng thon thả, cô tự nhiên sẽ cảm thấy kém người khác, lại không hy vọng bị Ngôn Dịch Thừa ghét bỏ, cho nên chỉ có thể kìm nước mắt mỗi ngày ăn salad, ngay cả bữa tối cô cũng không dám ăn nhiều hơn một miếng.
Nhưng cô không biết, dáng người cô cân đối, căn bản không béo chút nào, hơn nữa bế lên vô cùng thoải mái〈đây là cảm nhận của người nào đó〉
Sau khi ăn cơm tối xong, Ngôn Dịch Thừa chọn một bộ phim Âu Mỹ, hai người liền ngồi sô pha, cùng nhau xem, giống những cặp tình nhân bình thường, rõ ràng chỉ một hành động rất đơn giản nhưng lại vô cùng ngọt ngào.
Quý Hiểu Dư được anh ôm vào trong lồng ngực cùng anh xem phim. Một lúc sau mới nghĩ đến bây giờ hai người như này có phải đại biểu cho việc hai người thật sự ở bên nhau không?
Rốt cuộc trước nay Ngôn Dịch Thừa đều không nhắc đến điều này với cô, cô cũng không dám hỏi, tất cả đều tự nhiên xảy ra.
Cô rối rắm một lúc, ngay cả phim cũng xem không được, cọ qua cọ lại.
Ngôn Dịch Thừa cúi đầu nhìn đỉnh đầu vẫn luôn không ngoan ngoãn lúc ẩn lúc hiện, nhẹ nhàng vỗ lên, nhưng ngữ khí lại không có chút trách mắng nào: “Làm gì vậy, em là sâu sao?”
Cô lập tức yên tĩnh lại, không dám lộn xộn, giây sau cô lặng lẽ vươn hai tay, ôm lấy eo Ngôn Dịch Thừa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giống như cảm giác được cô có chuyện muốn nói, Ngôn Dịch Thừa cũng không vội thúc giục cô, lẳng lặng chờ cô.
“Tổng, tổng giám đốc… Em có thể hỏi anh một vấn đề không?” Cô cắn môi dưới phấn nộn, đáy mắt lập tức lộ ra ánh nước nhàn nhạt khiến người ta xúc động muốn cắn một cái.
“Hả?” Anh hơi lười biếng nhìn cô, từng chút từng chút vuốt mái tóc dài mềm mượt của cô.
“Chính là… em, chúng ta… Chúng ta bây giờ, tính là bạn trai bạn gái sao?” Chần chừ một lúc cô vẫn nói điều không rõ trong lòng ra.
Ngôn Dịch Thừa nhướng mày, duỗi tay nhẹ nắm cằm cô: “Sao vậy, em nghĩ anh chỉ chơi đùa thôi sao?”
Quý Hiểu Dư sao có thể bị oan như vậy, vỗ tay anh, ủy khuất nói: “Mới không phải… Chỉ là tổng giám đốc chưa nói qua, em… em sợ là bản thân tự mình đa tình…”
Đáy mắt Ngôn Dịch Thừa chứa ý cười, không nhịn được xoa khuôn mặt đáng yêu của cô: “Anh nói rồi, gọi tên anh, không cần gọi tổng giám đốc.”
“Ồ… Cho nên anh vẫn không trả lời vấn đề của em…” Đi theo Ngôn Dịch Thừa từ lâu, cô cũng không quá sợ hãi anh, liền lớn gan nói.
Anh cúi đầu, môi nhẹ nhàng xọ xát vào môi cô, thở dài: “Hiểu Dư, anh không thích cô gái khác, em là duy nhất.”
Vành tai Quý Hiểu Dư đỏ lên, yên lặng nghe, tùy ý để anh hôn.
Anh vươn đầu lưỡi, cạy miệng cô ra, tiếp tục nói: “Anh chưa từng làm bạn trai, khả năng sẽ làm không tốt.”
“Nhưng anh nguyện ý vì em học tập, anh cũng chỉ tốt với em…” Anh ôm cô chặt hơn một chút, đầu lưỡi linh hoạt di chuyển trong miệng cô: “Em có nguyện ý… Cho anh một cơ hội không?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Ngôn Dịch Thừa nói ra loại lời này, nội tâm tràn ngập ngọt ngào, hốc mắt lập tức đỏ lên, cô duỗi tay ôm lấy cổ anh: “Dịch Thừa… Em thật sự rất thích anh.”
Cô may mắn đến mức nào, người cô thích cũng thích cô.
May mà cô chạy theo không lâu lắm, may mà anh dừng bước chân đợi cô.
Thật tốt, duyên phận khiến cô quen biết anh.