“Con ăn xong rồi.”
Hàn Hứa Phong xếp bát rồi đứng dậy bỏ đi, hai ngày nay hắn với Thanh Trà không nói câu nào.
Hàn Hứa Phong đi làm về thì dành hầu hết thời gian chôn mình trong phòng đọc sách, hắn cũng không trở về phòng để ngủ.
“Hàn Hứa Phong, mau ra đây.”
Hàn Thẩm Quân từ bên ngoài xông thẳng vào phòng khách, trên người hắn còn mặc đồ bệnh nhân của bệnh viện.
Đôi mắt đục ngầu vì giận dữ, hắn lao đến, dùng sức đẩy lọ lục bình sứ quý tráng men ngọc lục bảo, dát đôi chim công bằng vàng mà đương thời Hàn lão gia xem như báu vật.
Cái bình rơi xuống đất, bể ra thành hai mảnh lớn.
Những mảnh sứ nhỏ còn văng tung tóe khắp sàn.
“Thiếu gia, xin người đừng làm loạn nữa.”
Những người làm chạy đến phòng khách vì bị tiếng động lớn làm cho chú ý, ai nấy đều kinh hãi tột độ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Hàn phu nhân và Thanh Trà bỏ dở bữa cơm, hai người họ chạy ra phòng khách.
Hàn Hứa Phong cũng vừa lúc đó đi từ phòng sách ra.
“Không cần làm việc à?”
Hàn Hứa Phong liếc qua một lượt, mọi người liền hiểu ý hắn tự tản đi mất.
“Làm sao? Lại nổi cơn điên gì nữa đây?”
“Mẹ kiếp, anh đi chết đi.” Hàn Thẩm Quân cầm một mảnh sứ ở gần hắn rồi điên cuồng lao đến chỗ Hàn Hứa Phong.
Hàn Hứa Phong nhanh tay khống chế lực ở cổ tay hắn, dễ dàng đẩy hắn ngã nhào xuống đất.
Hàn Thẩm Quân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau vụ tai nạn lần trước.
“Thẩm Quân, sao con lại trở nên vô nhân tính như thế, nó là anh trai con đấy.”
Hàn Thẩm Quân quay qua nhìn bà, ánh mắt có chút thê lương.
Hắn nhớ lần nào cũng vậy, mỗi khi có chuyện mâu thuẫn giữa hắn và Hàn Hứa Phong, bà luôn đứng ra bảo vệ Hàn Hứa Phong trước.
“Mẹ nghĩ tôi trở nên như thế này là vì sao? Hàn phu nhân đáng kình của tôi ơi, nếu bà thương tôi bằng một phần bà thương hắn thì bộ dạng tôi có thê thảm đến như ngày hôm nay không?”
“Được, xem như ta có lỗi với con đi.
Nhưng sao con lại làm chuyện bất kính với người cha lúc sinh thời đã thương con hết mực? Đồ bất hiếu.”
Thứ khiến bà tức giận vì hắn dám làm hành động bất kính với Hàn lão gia.
Bà nhớ khi ông còn sống, chuyện gì cũng chiều theo ý hắn, dù cho hắn có làm ra chuyện vô lối đến thế nào.
“Mẹ kiếp, bà đừng nhắc đến ông già chết tiệt đó nữa.”
‘Cháttt...’ Một cái tát mạnh vào mặt Hàn Thẩm Quân, bỏng rát, nóng hổi.
Năm dấu tay Hàn phu nhân hằn lên má hắn, khóe miệng hắn rỉ ra vài vệt máu.
Đây là lần đầu tiên Hàn phu nhân đánh Hàn Thẩm Quân!
“Ông ta yêu thương tôi ư? Toàn là giả tạo hết.
Bà biết gì không? Bình thường trước mặt bà ông ta tỏ ra cưng chiều tôi, trách mắng hắn.
Nhưng mỗi khi chỉ có hai người họ, ông ta liền an ủi hắn, động viên hắn.
Ông ta nói tôi còn nhỏ nông cạn, không hiểu chuyện nên không chấp.”
Hàn Thẩm Quân nhớ lần đầu vô tình thấy Hàn lão gia lén vào phòng Hàn Hứa Phong an ủi, vỗ về hắn.
Ánh mắt ông thể hiện sự ân cần của một người cha hiền từ mà hắn chưa bao giờ thấy được.
Từ đó hắn luôn phá phách để tạo sự chú ý của ông, lần nào ông cũng trách mắng lên người Hàn Hứa Phong, nhưng sau đó lại lén động viên hắn.
“Ông ta nghiêm khắc bắt Hàn Hứa Phong học hành, lại buông thả cho tôi muốn làm gì thì làm.
Bà nghĩ ông ta là vì thương tôi ư? Lão già chết tiệt đó chỉ không muốn tôi có cơ hội tiếp quản cơ ngơi của Hàn gia thôi.
Tất cả những chuyện đó còn không phải là vì ông ấy không hề yêu bà, là vì bà không có chỗ đứng như mẹ ruột Hàn Hứa Phong, là vì ông ta chỉ muốn trả ơn bà đã tận tình nuôi nấng hắn nên mới phải giả vờ yêu thương tôi một cách đầy kinh tởm như vậy.”
Hàn Thẩm Quân tiếp tục độc thoại, trút ra hết những lời dồn nén trong lòng.
Hắn cười lớn, tim hắn thắt quặn lại.
Đâu ai biết hắn đã cô độc đến mức nào, mẹ hắn chỉ quan tâm đến con trai của người khác, cha hắn lại yêu thương hắn một cách giả tạo.
“Là vì con không phải con ruột của ông ấy.”
Hàn phu nhân nói ra rất điềm tĩnh, nhẹ nhàng.
Bí mật mà tưởng chừng như bà sẽ mang theo đến lúc chết, nay lại tự mình thú nhận.
Câu nói ngắn gọn như vậy lại có lực sát thương vô cùng lớn.
Cơ mặt trên Hàn Thẩm Quân đơ ra, khóe miệng hắn giật giật.
Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là vì bà quá tức giận mà nói càn.
“Dối trá.”
Đúng như Hàn phu nhân nghĩ, hắn chắc chắn sẽ không chấp nhận sự thật này.
“Những lời ta nói không hề có nửa lời giả dối.
Năm đó ta bị người ta cưỡng bức, ông ngoại con vì sợ mất mặt mà đuổi ta ra khỏi Hạ gia.
Nếu không được Hàn gia thu nhận thì bây giờ hai mẹ con ta đã không biết trở thành hạng người gì trong xã hội rồi.
Hàn Thẩm Quân, những gì con có được ngày hôm nay là do Hứa Phong san sẻ, cho dù một chút vốn ban đầu cũng không thuộc về con.”
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt người đàn bà tội nghiệp, khuôn mặt bà ngoảnh đi chỗ khác để giấu đi sự yếu đuối của mình.
“Hóa ra kể từ khi sinh ra tôi đã là kẻ dư thừa.”
Hàn Thẩm Quân quay lưng bỏ đi, hắn lê từng bước dài rời khỏi Hàn gia, không ai cản hắn lại bởi họ biết có cản cũng không được.
Hàn phu nhân vẫn tỏ ra rất ổn, bà ngồi lặng im trên ghế sofa của phòng khách.
Hàn Hứa Phong và Thanh Trà vẫn đứng im ở đó, chứng kiến tất cả mọi chuyện nhưng không nói gì.
Đợi lúc Hàn Thẩm Quân đi rồi, hắn mới đến bên ghế ngồi đối diện bà.
Thanh Trà biết chuyện này không có chỗ cho cô xen vào, đành lẳng lặng đi vào phòng bếp để xem thức ăn đã được thu dọn chưa.
“Mẹ, tại sao lại nói ra chuyện đó?”
Thái độ điềm tĩnh của hắn khiến bà vô cùng ngạc nhiên, lẽ nào…
“Hứa Phong, con biết chuyện này sao?”
Hắn khẽ gật đầu.
“Làm sao..con biết được?”
Hàn phu nhân vốn nghĩ chuyện này đã là bí mật của thế hệ trước, thật không ngờ Hàn Hứa Phong cũng biết.
“Là ông ấy nói cho con biết.”
“Hóa ra là vậy.”
Bà đứng dậy, định đi về phòng.
Hàn Hứa Phong đỡ bà nhưng bà bảo không cần rồi một mình lủi thủi đi.
Hàn phu nhân lại khóc, chính câu nói cuối cùng của hắn khiến bà đau lòng hơn tất cả.
Không thể phủ nhận được bà thật lòng yêu Hàn lão gia, chỉ là ông ấy dù một chút cũng không để bà trong lòng.
Hàn Thẩm Quân nói đúng, bà không thể bằng vị trí của mẹ Hàn Hứa Phong, có lẽ quyết định ban đầu của bà đã bắt đầu sai rồi, có lẽ chính bà đã biến Hàn Thẩm Quân trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.
“Lão Hàn, ông như vậy là quá tàn nhẫn rồi.” Hàn phu nhân lẩm bẩm trong miệng, bà trút tiếng thở dài rồi đóng cửa phòng lại.