Thêm một ngày nữa lại trôi qua càng làm Hàn Hứa Phong thêm phiền muộn.
Mới đó đã năm ngày, mỗi ngày chỉ có cơ hội nói chuyện với cô vài ba câu liền bị phớt lờ “Trà, chiều nay cùng đi ngắm hoàng hôn với anh nhé.
“Không đi "Vì sao thế? Hoàng hôn rất đẹp mà " “Tôi không thích.”
Thanh Trà vẫn chăm chú vẽ tranh, chẳng mảy may gì đến Hàn Hứa Phong.
Vì sức khỏe cô không tốt nên Hàn Thẩm Quân cấm tiệt cô làm việc nhà, cô đành dành cả thời gian của mình vào đam mê vẽ.
Có lúc, tranh của cô còn bán được cho những gia đình khá giả trong vùng, cũng kiếm được một chút tiền.
Hàn Hứa Phong mỗi ngày đều ngồi quan sát cô vẽ.
Thanh Trà thường vẽ tranh phong cảnh, tĩnh vật, thậm chí là vẽ lại những khoảnh khắc đáng yêu của Bảo Bảo.
Tuyệt nhiên, chưa bao giờ thấy cô vẽ tranh chân dung.
“Trà, vẽ anh đi." “Không hứng thú."
Cô cất bức tranh chỉ vừa mới phác họa chì xong, hiện tại Thanh Trà không có tâm trạng, phần lớn là do bị hắn làm phiền.
Thanh Trà đã có thể tự đi lại mà không cần chống nạng, tuy rằng bước đi vẫn còn rất yếu, nhưng cũng đã rất đáng mừng rồi.
“Chiều nay cùng đi ngắm hoàng hôn nhé."
Hàn Hứa Phong cứ đi theo sau cô mà ra sức thuyết phục.
Mỗi ngày trôi qua, tính kiên nhẫn của hắn lại được rèn dũa thêm một ít.
Hắn ôn nhu, nhẹ nhàng nói chuyện với cô, còn cả với Hàn Thẩm Quân, đều ngoan ngoãn nghe theo cậu.
Thậm chí ai mà ngờ được, đối với Bảo Bảo, hắn còn chủ động vút ve, lấy lòng nó để mong Thanh Trà có thiện cảm với hắn hơn.
Đáp lại sự nhiệt tình của hắn, cô vẫn kiên quyết từ chối như lúc ban đầu.
Thanh Trà cảm thấy hắn càng lúc càng phiền phức, lì lợm, có mắng hắn, đánh hắn thế nào thì mặt hắn vẫn cứ trợ ra như thế, tuyệt nhiên không có một chút tức giận nào.
“Không đi, đổ phiền phức.
Thanh Trà đi vào phòng, cô đóng sầm cửa lại để trốn khỏi ai kia.
“Thẩm Quân, giúp tôi
Hôm nay mới thấy được câu ở nhà, bởi vì giàn hoa hồng leo mà Thanh Trà trồng bên hông nhà bị đổ sau cơn gió mạnh tối qua, cậu đành xin nghỉ một ngày để giúp cô dựng lại.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Hàn Hứa Phong càng có dịp mở mang tầm mắt.
Hắn cứ tưởng Hàn Thẩm Quân là một cậu công tử ăn chơi thứ thiệt, thật không nghĩ cậu lại đảm đương, tháo vát như vây.
“Giúp cái gì cơ? “Thuyết phục Thanh Trà, cậu làm được mà đúng không?"
Hàn Thẩm Quân đặt chiếc búa trên tay xuống, cậu lau sơ tay rồi qua bộ bàn ghế gỗ ngồi xuống uống ngụm trà.
“Chỗ này ra đến biển không xa không gần nhưng với thể chất của Thanh Trà không thể tự đi ra đến đó được.
Hay là tôi lái xe đưa cô ấy, anh đi bộ.
Cả ba chúng ta cùng ngắm hoàng hôn, thấy thế nào?" "Không cần, chỉ cần tôi và Thanh Trà là được rồi.
Cậu không phải nhiều việc lắm sao? Nấu cơm, còn dọn dẹp nhà cửa nữa."
Câu cau mày nhìn hắn, xem hắn mô tả cậu có khác nào kẻ đi ở đợ không chứ.
Thái độ nhờ vả kém như vậy, còn mong người khác đồng cảm sao “Phải rồi, nếu không phải có thêm một tên vô dụng như anh ở đây thì tôi cũng đâu cần cực khổ như vậy.
Có điều, anh biết đi xe đạp sao?" Hàn Thẩm Quân nhếch mép, bắt trúng điểm yếu của hắn.
Mặt hắn đơ ra mất vài giây.
Ai bảo cậu ta chui trong cái xó xỉnh này để ở chứ, làm ô tô cũng không chạy vào được.
Mọi người chủ yếu là đi bộ, đi xa hơn thì dùng xe đạp.
Mãi đến bên ngoài đường lớn mới có phương tiện công cộng hay lác đác vài chiếc xe ô tô.
Hàn Hứa Phong trong phút nhất thời thật muốn san bằng hết khu này để xây dựng lên một khu phố sang trọng.
“Có thể học mà.
Cậu xem tôi ưu tú như vậy, nhất định sẽ rất nhanh là thành thao.
Nói là làm liền, hắn dắt chiếc xe đạp ra giữa sân, tay chống ngang hông cẩn thận quan sát nó.
Bộ mặt hiếu "Không cần, chỉ cần tôi và Thanh Trà là được rồi.
Cậu không phải nhiều việc lắm sao? Nấu cơm, còn dọn dẹp nhà cửa nữa."
Câu cau mày nhìn hắn, xem hắn mô tả cậu có khác nào kẻ đi ở đợ không chứ.
Thái độ nhờ vả kém như vậy, còn mong người khác đồng cảm sao “Phải rồi, nếu không phải có thêm một tên vô dụng như anh ở đây thì tôi cũng đâu cần cực khổ như vậy.
Có điều, anh biết đi xe đạp sao?” Hàn Thẩm Quân nhếch mép, bắt trúng điểm yếu của hắn.
Mặt hắn đơ ra mất vài giây.
Ai bảo cậu ta chui trong cái xó xỉnh này để ở chứ, làm ô tô cũng không chạy vào được.
Mọi người chủ yếu là đi bộ, đi xa hơn thì dùng xe đạp.
Mãi đến bên ngoài đường lớn mới có phương tiện công cộng hay lác đác vài chiếc xe ô tô.
Hàn Hứa Phong trong phút nhất thời thật muốn san bằng hết khu này để xây dựng lên một khu phố sang trọng.
“Có thể học mà.
Cậu xem tôi ưu tú như vậy, nhất định sẽ rất nhanh là thành thao.
Nói là làm liền, hắn dắt chiếc xe đạp ra giữa sân, tay chống ngang hông cẩn thận quan sát nó.
Bộ mặt hiếu kì, nghiêm túc của Hàn Hứa Phong không khỏi khiến Hàn Thẩm Quân bật cười.
Đua mô tô, ô tô, ca nô, thậm chí là cưỡi ngựa, không gì hắn chưa từng thử qua.
Một chiếc xe đạp nhỏ nhoi này sao có thể làm khó hẳn chứ, dễ như phủi bụi.
Hàn Hứa Phong ngôi lên yên, ngang nhiên đặt hai chân lên bàn đạp và bắt đầu...!"Rám."
Hắn ngã lăn ra đất trong cơn cười vật vả của Hàn Thẩm Quân.
Còn tưởng thế nào, hắn có khác gì thùng rỗng kêu to không chứ.
“Hừ, cậu ngưng cười đi.
Hàn Thẩm Quân nén cơn cười, đi qua giúp hắn dựng chiếc xe lên.
Hàn Hứa Phong chống tay đứng dậy rồi phải đồng bụi dính trên quần.
Khuôn mặt hắn nhăn nhó trông rất khó coi.
“Giúp tôi giữ phần đuôi xe đi." “Để làm gì?” “Bảo cậu làm cậu cứ làm đi, giữ cho vững."
Hàn Hứa Phong lại ngồi lên yên xe, hắn lần này cần thận hơn, dùng một chân đặt lên trên bàn đạp và bắt đầu nhấp...!“Giữ cho vững, đừng có buông tay ra đấy."
Hắn vẫn không yên tâm liên quay lại nhìn cậu.
Hàn Thẩm Quân cố gắng để không bật cười thành tiếng, người cậu cứ run lên bần bật vì phải nhịn cười.
“Giữ cho vững vào.
Phải nói bộ dạng bây giờ của Hàn Hứa Phong khác gì mấy đừa trẻ nhỏ lần đầu học đi xe không chứ, rụt rè, sợ ngã.
Nếu đám nhân viên trong Hàn thi thấy được cảnh tượng này, còn ai nể sợ vị tổng tài cao cao tại thượng kia nữa.
Thanh Trà ngồi ở trong phòng, thông qua khe cửa sổ đã âm thầm quan sát mọi việc, trái tim cô đập trật mất một nhịp, nhói lại.
.