Hàn Thẩm Quân không định bỏ mặc Thanh Trà, hắn do dự một hồi rồi gọi cho Hàn phu nhân.
Cái hắn cần biết là tình hình hiện tại, như vậy mới có thể hành động được.
Hàn phu nhân hỏi hắn chuyện Hàn Hứa Phong bị vô sinh, hắn liền thẳng thừng thừa nhận.
Bà khỏi phải nói là đau lòng đến mức nào, ban nãy còn nuôi một tia hi vọng chuyện này chỉ là hiểu nhầm.
“Không bàn chuyện đó nữa, con phải mang Thanh Trà đi.
Người có giúp được không?”
“Được, ta hứa.”
Hàn phu nhân tắt máy, bà hiểu tính cách của Hàn Hứa Phong, sợ rằng Thanh Trà ở lại đây sớm muộn cũng không giữ được mạng sống.
Còn đứa bé trong bụng cô là thế nào? Bà thở dài thườn thượt.
Hàn Thẩm Quân vẫn chưa yên tâm, hắn mặt dày gọi cho Trần Vĩ nhờ sự giúp đỡ của anh.
Trần Vĩ nghe hắn nói đầu đuôi mọi chuyện.
thêm vào những thông tin anh đã biết sẵn liền đồng ý.
Hai người họ đến trước cổng của Hàn gia, Linh Tuyết mở cửa cho họ vào.
“Hàn phu nhân và bà Năm canh chừng ở cửa bên ngoài phòng sách.
Linh Tuyết cùng Hàn Thẩm Quân đi tìm chìa khóa dự phòng, Trần Vĩ đứng đợi ở cổng chính đợi hành động.
Mất rất lâu họ mới tìm ra được chìa khóa, Linh Tuyết nhanh chóng mở cửa căn phòng ngủ.
Họ làm rất nhẹ nhàng, tránh kinh động đến Hàn Hứa Phong.
“Tiểu thư.”
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Linh Tuyết bật khóc lên thanh tiếng.
Cô không tưởng tượng ra được Thanh Trà lại bị hành hạ đến mức này.
“Mau giúp tôi tháo dây trói ra.”
Cuối cùng đôi tay Thanh Trà cũng được giải thoát, cô trực tiếp ngã vào người của Hàn Thẩm Quân, đầu óc vẫn còn đang miên man, không biết là mơ hay thật.
Hắn dìu cô xuống dưới nhà, nhìn thấy bô dạng của cô lúc này mà hắn xót xa trong lòng.
Tưởng chừng như trót lọt đưa cô rời khỏi, thật không ngờ Hàn Hứa Phong đã ở ngay dưới nhà.
Hắn nhìn tất cả mọi người một lượt, thầm tán tưởng cho hành động liều lĩnh vì cô gái này.
“Bỏ cô ấy ra.”
Hàn Thẩm Quân không có phản ứng, tay hắn vẫn ôm lấy Thanh Trà.
Trần Vĩ thấy không ổn liền chạy qua.
“Hứa Phong, tất cả là hiểu nhầm.
Cậu nghe tôi giải thích mọi chuyện.
Thật ra đứa bé trong bụng Thanh Trà…”
“Cậu im đi.”
Hàn Hứa Phong bây giờ không nghe lọt tai câu nào, hắn định tiến lên phía phía cầu thang liền bị Hàn phu nhân giữ lại.
“Mẹ xin con đấy, để Thanh Trà đi đi.”
Hàn Thẩm Quân vội dìu cô xuống, lúc đi ngang qua người Hàn Hứa Phong thì bị hắn giành lại, hắn dùng tay kẹp ngang cổ Thanh Trà.
“Cô ta đừng hòng đi khỏi nơi này.”
Thanh Trà dùng hết sức cắn mạnh vào tay Hàn Hứa Phong, hắn vung tay ra, trượt tay đầy cô ngã xuống hai ba bậc cầu thang rồi lăn xuống dưới sàn.
Cô ôm bụng đầy đau đớn, sắc mặt tái xanh đi.
Thanh Trà ngất ngay sau đó, một dòng máu đỏ chảy xuống dưới chân cô.
“Thanh Trà.” Tiếng thất thanh của mọi người ở đó, ai cũng chạy đến xem cô như thế nào, ngoại trừ hắn.
“Mau bế cô ấy tới bệnh viện.” Hàn Thẩm Quân túm lấy áo Trần Vĩ, anh liền bế nhanh Thanh Trà ra bên ngoài xe.
“Không được đi.” Hàn Hứa Phong gằn lên.
Hàn Thẩm Quân giữ hắn lại, để Trần Vĩ bế Thanh Trà rời khỏi chỗ đó.
Mọi người ai nấy cũng gàn hắn để Trần Vĩ an toàn mang cô đi.
“Đồ khốn.” Hàn Thẩm Quân mắng hắn một câu rồi rời đi.
Khuôn mặt của Hàn Hứa Phong vẫn lạnh như băng, tuyệt nhiên không quan tâm đến sống chết của Thanh Trà.
…
Thanh Trà tỉnh dậy sau một cơn mê dài, cả căn phòng đều là mùi thuốc tẩy trùng.
Cô thấy bụng mình nhẹ bỗng, con của cô không lẽ mất rồi…
“Cũng may mạng của cô ấy còn giữ lại được.”
Cô nghe loàng thoáng bên tai lời của bác sĩ, cô liền thều thào:
“Con của tôi, nó có làm sao không?”
Hàn Thẩm Quân và bác sĩ bây giờ mới biết cô tỉnh lại, hai người chỉ ngậm ngùi im lặng.
“Ông nói đi chứ, con tôi…”
Vị bác sĩ kia khẽ lắc đầu, tinh thần cô đã như thế này, liệu còn có thể chịu thêm cú sốc này nữa không?
“Ông cứ ra ngoài đi.
Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Thanh Trà đưa mắt nhìn lên trần nhà, đôi tay vô thức đặt trên bụng, ở nơi đó từng có một sinh linh mà.
“Thanh Trà, cô cũng đừng quá đau lòng.” Hàn Thẩm Quân không phải là người nhút nhát, nhưng lúc này ở trước mặt cô lại không biết phải nói điều gì.
Thanh Trà quay người sang một bên, cô không còn sức lực nào đề nói chuyện với hắn nữa.
Trong lòng cô bây giờ cực kì mâu thuẫn, cô vừa hận, lại vừa yêu Hàn Hứa Phong.
Vừa muốn hắn sống thật tốt, lại muốn lập tức đâm chết hắn.
Hàn Thẩm Quân không dám ra khỏi phòng vì sợ cô nghĩ quẫn, hắn ngồi ở ghế sofa trong phòng bệnh canh chừng cô mọi lúc.
Dù không đành lòng nhưng khi nãy Trần Vĩ vẫn phải rời đi, anh nói có chuyện gấp cần phải điều tra.
Trần Vĩ dặn dò Hàn Thẩm Quân chăm sóc cho Thanh Trà, phải để ý cô thật kĩ.