Chuyện Chu Kiều mang thai có thể nói là rất bất ngờ.
Một lần cô bới trong tập báo thì thấy một mẩu quảng cáo, sau đó rất có xúc động muốn xé nó ra
Một cô gái hai mươi ba tuổi nói cho cùng cũng vẫn chỉ là một sinh viên. Ngẫm mà xem, trong bầu không khí học tập nghiêm túc đầy sân trường, cô nâng một cái bụng lớn đi ra đi vào phòng học, phòng thí nghiệm, sau đó ứng phó với đủ loại thi cử, mà nếu tính là có thai từ thời điểm này, vậy lễ tốt nghiệp của cô chắc cũng là ôm con tham dự.
Chu Kiều không dám nghĩ.
Quả thực là cuộc đời mờ mịt.
Đến khi kinh nguyệt chậm mười ngày, cô cuối cùng cũng liên tưởng tới phương diện kia, sau đó dùng que thử thai thì nhận được hai vạch đỏ chóe.
Chu Kiều ngồi trên nắp bồn cầu nghĩ lại mấy lần hoan ái, không phải chứ, mỗi lần Lục Hãn Kiêu đều dùng biện pháp bảo vệ cho cô rất tốt.
Chu Kiều đột nhiên hiểu rõ, cô đứng dậy ra khỏi nhà vệ sinh, kéo ngăn kéo tủ quần áo trong phòng ngủ ra.
Lúc trước mấy thứ này luôn đầy trong ngăn kéo, cũng không biết bắt đầu từ khi nào lại trở nên càng vắng vẻ. Chủ nhân của mấy cái "vòi voi" này, quả nhiên có dự định dùng hết một đợt mới mua cái mới.
Đồ Lục Hãn Kiêu mua là hàng cao cấp, mỗi hộp chỉ có một cái đựng trong hộp trong suốt, Chu Kiều lôi ra một cái nhìn kỹ.
Trên chóp có mấy cái lỗ nhỏ bằng một hạt gạo.
Có thể tránh thai chính là gặp quỷ.
Lục Hãn Kiêu chết tiệt.
Quá âm hiểm xảo trá vô sỉ hạ lưu.
Hôm đó, buổi tối Lục Hãn Kiêu tan việc về nhà, vào đến nhà vừa thay giày vừa kêu to, "Hôm nay Đóa Tỷ mời phòng làm việc uống trà sữa, anh uống thấy mùi vị không tệ nên lúc về cũng mua cho em một cốc."
Sau khi đi qua cửa, thanh âm anh dần dần rõ ràng, "Vẫn là vị hoa nhài hoa cúc hoa dành dành thêm mật ong sương sáo như mọi khi này!"
Chu Kiều nghe anh nói bừa tên trà sữa khiến cho tâm tình càng kém, lửa bốc ba trượng biến thành lửa bốc bốn trượng, cô đi tới, cầm đồ trên tay ném "bốp" một cái lên bàn.
Lục Hãn Kiêu ôi một tiếng, "Đây là cái gì? Sách ôn thi sao? Kiều Kiều em thi không đạt tiêu chuẩn à? Có phải thầy giáo yêu cầu người lớn đến nghe phê bình hay không? Không sao đâu, anh quyên góp thêm chút phí tài trợ là được rồi, cam đoan em sẽ không bị mắng."
Chu Kiều: "Đến cái đầu anh."
Lục Hãn Kiêu buông trà sữa xuống, "Hóa ra là muốn cái đầu anh, được, đêm nay anh chặt nó xuống-- Đầu Lục Hãn Kiêu giống như một quả bóng da, đá một cước là lăn tới phòng học."
Chu Kiều không cười.
Lục Hãn Kiêu biết, cô gái nhà mình thực sự tức giận rồi.
"Anh xem một chút." Anh cúi đầu, nhặt tờ báo trên bàn lên nhìn, nhìn được hai dòng liền nhíu mày, "Bệnh viện chân ái của phụ nữ, dễ dàng trong ba phút?"
"Bệnh viện Điểu Bảo Tây, giúp bạn sinh con, cũng giúp con bạn không sinh ra được, phá thai không đau bốn trăm tám."
Đọc đến đoạn sau, tốc độ đọc của Lục Hãn Kiêu càng lúc càng chậm, qua mấy giây, anh mừng rỡ như điên, ngẩng đầu, "Anh dựa vào, có rồi?"
Chu Kiều quay đầu qua chỗ khác, không buồn để ý đến anh.
"Thật sự bị anh dựa vào có rồi?" Lục Hãn Kiêu ha ha hai tiếng, "Ông đây sắp có con gái!"
Người đàn ông ba mươi tuổi mừng rỡ giống như sắp bay lên trời.
Chu Kiều lại vô cùng tủi thân, nước mắt bắt đầu nổi lên, "Lục Hãn Kiêu anh là đồ đại lừa gạt!"
"Anh gạt em lúc nào?"
"Anh đã đồng ý với em, lúc em đi học sẽ không có con."
"Con gái anh tự bay tới, áo mưa cũng không đỡ nổi." Lục Hãn Kiêu nhún vai, "Anh biết phải làm sao."
"Anh còn nói!" Chu Kiều bổ nhào qua dơ tay nện anh, "Anh rõ ràng động tay động chân, đâm nhiều lỗ như vậy, đều tại anh!"
Lục Hãn Kiêu không chút áy náy, ưỡn ngực ngẩng đầu, để mặc cho cô đánh.
Chu Kiều nghẹn ngào, "Em không muốn."
Nghe xong, Lục Hãn Kiêu hạ giọng, miễng cưỡng thả ra một câu, "Hả? Em không muốn cái gì?"
Môi Chu Kiều hơi há ra, dường như đã lấy hết dũng khí, nhưng vẫn không nhẫn tâm nói hai chữ "đứa trẻ" ra miệng.
Cô dứt khoát khóc lên, vừa khóc vừa mắng chồng là đồ ngốc.
Đồ ngốc. Lục ngu ngốc đem người ôm lấy, dỗ dành nói: "Ngoan ngoan, không khóc nữa, tổn hại thân thể, đối với dưỡng thai cũng không tốt."
"Dưỡng thai cái rắm ấy!" Chu Kiều hiếm khi nói tục, tức giận nói: "Nó mới chỉ to bằng hạt đậu nành thôi."
Lục Hãn Kiêu à một tiếng, "Hiểu rất rõ nha."
Ngoài miệng nói không muốn, lòng lại rất thành thật.
Chậc chậc chậc.
Lục Hãn Kiêu kìm nén vui vẻ, nhặt "tờ quảng cáo" tán loạn trên mặt đất lên, sau đó kéo tay Chu Kiều xuống, hai người cùng ngồi trên ghế sofa.
"Kiều Kiều, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, có con không phải là càng tốt sao?"
Anh dịu dàng xuống, giọng điệu trầm ấm, khiến tâm tình xao động của Chu Kiều cũng bình tĩnh một chút.
Chu Kiều cúi đầu, "Nhưng mà em vẫn đang đi học mà."
Lục Hãn Kiêu hỏi: "Ai quy định nghiên cứu sinh không thể kết hôn sinh con?"
Không có ai, nhưng Chu Kiều vẫn thấy không sao tiếp nhận được, "Em chưa chuẩn bị tốt."
"Không cần chuẩn bị gì cả." Lục Hãn Kiêu đã sớm tính toán tất cả.
"Em chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được, anh sẽ thuê đầu bếp nấu cơm cho hai mẹ con. Lúc sinh con thì mời chị Nguyệt, người này không tồi, lúc Đóa Tỷ sinh chính là nhờ chị ấy giúp đỡ. Em nếu không muốn cho con ăn sữa mẹ, anh sẽ mua cho con gái sữa bột tốt nhất. Sinh con xong, em muốn tiếp tục học hành đào tạo chuyên sâu hay gì, muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, anh ở nhà trông con."
Chu Kiều bị câu cuối cùng của anh chọc cười, nín khóc nói: "Anh đến cây xương rồng còn nuôi không sống, vậy mà còn đòi trông con."
"Đừng xem nhẹ anh chứ, năm đó nhà anh nuôi một con Husky, bị anh nuôi đến mức cân nặng vượt chỉ tiêu, tới bệnh viện thú cưng châm cứu giảm béo mới giữ được mạng chó đấy."
"..." Vậy thì càng không yên lòng.
Thấy Chu Kiều có chút dao động, Lục Hãn Kiêu tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, lại nói một chút lời thật lòng.
"Kiều Kiều, tháng sau anh đã ba mốt tuổi rồi, em thì vẫn đẹp như hoa, lỡ như có một ngày em không cần anh nữa, anh đi đâu tìm em bây giờ?"
Chu Kiều nhìn anh, "Hóa ra anh muốn dùng đứa trẻ để buộc em lại à."
Lục Hãn Kiêu hào phóng thừa nhận, "Đương nhiên. Nửa cái mạng của anh đều đặt trên người em rồi, nhất định phải kéo thêm một đồng đội mới yên tâm."
Chu Kiều hé miệng, có chút ý cười từ khóe miệng chảy ra.
Lòng bàn tay Lục Hãn Kiêu đột nhiên đặt lên bụng cô, "Thật là tốt biết bao, con gái của ba."
Hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp áo mỏng, từng chút tràn lên da thịt của cô. Không khí an tĩnh đến mức có thể nghe được mạch đập từ lòng bàn tay anh.
Cùng nhịp đập với trái tim cô.
Chu Kiều chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía anh, "Thật sự không thể chờ thêm một chút sao?"
Lục Hãn Kiêu ừ một tiếng rất nhẹ, "Không thể."
Chu Kiều: "Nhưng mà ở trường học sẽ rất xấu hổ."
"Sao lại thế chứ." Lục Hãn Kiêu nói: "Làm mẹ là một việc thần thánh lại tốt đẹp cỡ nào, người khác sẽ chỉ dành cho em tôn trọng và thiện ý, Kiều Kiều, em nên kiêu ngạo mới đúng."
Chu Kiều cảm thấy hôm nay Lục Hãn Kiêu trở nên có chút văn hóa.
Cô bật thốt lên hỏi: "Tối qua có phải anh đọc danh ngôn nước ngoài hay không? Nói chuyện toàn là giọng điệu của sóc đất (*)."
(*): mình tra trên Baidu thì là về chuyện gì đó của Hoa Kỳ nhưng cố tình chuyển ngữ sai để gây cười, có lẽ tác giả muốn trêu đùa giọng điệu của LHK.
Lục Hãn Kiêu mừng rỡ vuốt vuốt miệng cọp của cô, "Nha! Tiểu nhị của anh! Anh thật sự rất vui, em sinh con vì anh là thật sao, ôi thượng đế ơi!"
Chu Kiều cười ra tiếng, dựa vào đầu vai anh khẽ run.
Đợi cô cười đủ, Lục Hãn Kiêu mới hơi nghiêng đầu, dán vào lỗ tai của cô, nói: "Chúc mừng em, Chu Kiều. Cuối cùng em cũng đã làm mẹ."
Đừng coi bộ dáng cô bạn nữ ôn hòa như ngọc của Lục Hãn Kiêu bây giờ là thật, Chu Kiều vừa đi toilet, anh lập tức lộ nguyên hình.
"Yes!"
Chỉ thấy anh cong mông vặn eo biểu diễn moonwalk (*) trong phòng khách, lúc trượt đến bên bàn trà, anh nhặt mấy tờ quảng cáo kia lên, ném toàn bộ vào thùng rác.
(*): Moonwalk hay trượt về sau là một điệu nhảy thể hiện hình ảnh người vũ công đang làm động tác như bước về phía trước trong khi thực ra người đó đang di chuyển về phía sau, thường được gọi là bước nhảy của M.Jackson (wiki) (đại khái nó như kiểu lê lê chân rồi trượt trượt ấy)
Cứ như vậy, Chu Kiều bị bảy phần nửa dụ dỗ nửa lừa gạt cộng thêm ba phần ngây thơ tình nguyện, chấp nhận việc thân phận của mình thăng cấp.
Thân thể cô cũng không tệ lắm, phản ứng mang thai một chút đều không có, ăn uống ngon miệng, chỉ là đặc biệt thích ăn cay, cay nhưng không bị nóng, làn da so với trước kia càng sáng bóng.
Lục Hãn Kiêu hạn chế không cho cô ăn nhiều, cô liền len lén ăn. Sau khi tan học ở trường, cô và đám Tề Quả thường cùng nhau lượn phố quà vặt một vòng, thỉnh thoảng sẽ dừng lại ăn một nồi lẩu.
Có một hôm, Lục Hãn Kiêu nói năm rưỡi sẽ đến trường đón cô. Chu Kiều bốn giờ đã tan học, cứ thế từ thư viện chạy ra ngoài, đứng trước cổng trường ăn cá mực cay nóng ngon chảy nước miếng.
Tề Quả không biết chân tướng nên hào phóng mời khách, mỗi người năm xiên, miệng Chu Kiều vừa mở ra được một nửa thì thấy Lục Hãn Kiêu mặt sắt đi tới.
Thôi xong, bị bắt tại hiện trường.
Chu Kiều phản ứng theo bản năng, ném râu mực vào thùng rác sau đó ôm đầu, "Đừng đánh vào mặt, được không?"
Lục Hãn Kiêu ha ha cười hai tiếng, không mắng cô mà đi đến trước mặt Tề Quả, "Em là Tề Quả nhỉ? Kiều Kiều nhà anh luôn nhắc đến em, nói là em đối xử với cô ấy vô cùng tốt, cám ơn em đã luôn chiếu cố cô ấy."
Tề Quả đã biết Lục Hãn Kiêu, chỉ là lần đầu gặp mặt ở khoảng cách gần như vậy, ấn tượng đầu tiên không tệ.
Cô cởi mở nói: "Không cần khách khí, là việc nên làm."
Lục Hãn Kiêu gật gật đầu, "Kiều Kiều nhà anh gần đây tính tình không tốt lắm, hi vọng em có thể bao dung hơn. Dù sao cô ấy đang mang thai, cảm xúc lên xuống cũng là có căn cứ khoa học."
Lời vừa nói ra.
Miệng Tề Quả há hốc, choáng váng.
Mà Chu Kiều cũng không nghĩ đồ không biết xấu hổ Lục Hãn Kiêu này sẽ nói chuyện này ra, đây không phải là thông báo cho toàn trường biết sao!
Dáng vẻ tươi cười không lộ cảm xúc của Lục Hãn Kiêu là đang cảnh cáo cô đây mà.
"Lại mẹ nó không nghe lời mà ăn cay, ông đây liền xin tạm nghỉ học cho em!"
Ngày hôm sau, tin đồn truyền khắp trường, Chu Kiều chuyên khoa tài chính thế mà đã bí mật kết hôn.
Nhất thời, cô đi đến đâu cũng thành đối tượng được chăm sóc đặc biệt.
Tới nhà ăn mua cơm, dì lấy cơm thêm cho cô hai cái đùi gà, "Cho cháu, cháu và bé con một người một cái."
Tới siêu thị trong trường mua chút đồ, lúc xếp hàng trả tiền đều có người chủ động nhường chỗ cho cô.
Về sau, bụng lộ vẻ mang thai, đi lên phòng học trên tầng, thỉnh thoảng sẽ có thầy giáo bạn học quen lẫn không quen nhắc nhở: "Lên cầu thang chậm một chút nha."
Chu Kiều ngại ngùng, nhưng cũng có chút hưởng thụ vui vẻ.
Thời gian đầu mang thai không phản ứng gì lớn, nhưng đến giai đoạn giữa của thai kỳ, bụng cô to lên vô cùng nhanh. Lúc sáu tháng là mùa đông, khoác một chiếc áo bông rộng lên người, cả người đều là khí chất của người phụ nữ mang thai.
Lục Hãn Kiêu đã sắp vui muốn chết, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều nằm sấp bên người Chu Kiều, thứ hai đọc tiếng Anh, thứ ba đọc tiếng Đức, thứ tư đọc truyện ngụ ngôn, dưỡng thai có thể nói là rất có trình độ.
Giọng anh là giọng nam trung trầm ấm áp (*), chậm rãi hạ giọng liền mê người ghê gớm.
(*): giọng trung là giọng ở giữa tông giọng nam cao và giọng nam trầm.
Nhiều lần, Chu Kiều đều nghe đến xuất thần, nhìn ánh mắt ôn nhu của anh, nghe giọng đọc lưu luyến của anh, mỗi chữ mỗi câu đều không giống Lục Hãn Kiêu chút nào.
Rốt cuộc dùng một tuần để đọc xong «Vạn vật đều đẹp và có linh hồn», Lục Hãn Kiêu nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Chu Kiều cười lăn lộn, đưa tay nhẹ nhàng nhấn một cái lên giữa trán anh, "Oa, tối nay cho anh tặng anh một dấu khen thưởng."
Lục Hãn Kiêu sung sướng tiếp nhận, lại nằm bò tới gần thêm một chút, cúi đầu nhẹ nhàng đụng vào cái bụng đã nhô lên của Chu Kiều, sau đó nói: "Cũng cám ơn con gái khen thưởng."
Chu Kiều vui vẻ, "Làm sao anh biết là con gái chữ? Lỡ như là con trai thì sao?"
"Nhất định phải là con gái." Lục Hãn Kiêu ách một tiếng, "Con trai có cái gì hay, lại không khiến người ta bớt lo như anh."
"Anh cũng rất tự biết mình biết ta nhỉ." Chu Kiều nói: "Con trai giống mẹ, nhất định sẽ thông minh giống em. Còn con gái giống ba, anh tự tính đi."
Lục Hãn Kiêu: "Con gái của anh, có quỳ cũng phải nuôi lớn! Anh không sợ!"
Chu Kiều nở nụ cười, đột nhiên cái bụng tròn vo động một cái, một đường vân gợn sóng trượt từ trái sang phải.
Lục Hãn Kiêu kinh hỉ: "Trời ạ! Con bé cử động!"
Chu Kiều nhíu mi, chịu đựng xong trận sóng thai này mới thả lỏng lông mày, nói với con: "Cục cưng thối, lại bắt đầu đánh quyền rồi."
"Em sao lại mắng con thối chứ." Lục Hãn Kiêu không vui, "Em mới là Kiều Kiều thối."
"..."
Cuộc sống vẫn bình lặng như ý, nhưng quan hệ của Chu Kiều và Từ Thần Quân vẫn từ đầu đến cuối không có tiến triển gì.
Lục Hãn Kiêu cũng là người đàn ông nói là làm. Lúc trước ngả bài với Từ Thần Quân đã khẳng định, người, anh nhất định sẽ cưới, cưới được, Lục Hãn Kiêu anh cũng nuôi được. Trong gia đình anh, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tuyệt đối sẽ không có mâu thuẫn, chỉ có thể là "chấp nhận" hoặc "không".
Sau nửa năm lĩnh chứng, anh làm được.
Không để Chu Kiều gặp Từ Thần Quân chịu tủi thân, nói cách khác, anh cảm thấy Chu Kiều có người mẹ chồng này hay không cũng không quan trọng.
Chỉ cần anh còn ở đây, bầu trời trên đầu cô tuyệt đối không sập xuống.
Nhưng thấy bụng Chu Kiều càng lúc càng lớn, có người so với anh càng sốt ruột hơn.
Ngày hôm đó, ở nhà họ Lục là một trận cuồng phong.
Lúc ăn cơm tối, đột nhiên nam chủ nhân chân chính của ngôi nhà rơi xuống.
Ba của Lục Hãn Kiêu, Cục trưởng công an tỉnh Lục Nghiêm Tuấn cuối cùng cũng kết thúc giao lưu chiến lược quốc tế, lăn lộn từ châu Á đến châu Phi, Âu Mỹ, cuối cùng đã trở lại tổ quốc.
Người Lục Nghiêm Tuấn cũng như tên, cực kỳ mặt đen giống Bao Công.
Về đến nhà, áo khoác còn chưa cởi, cặp công tác vừa để lên ghế sofa, ông lập tức đi đến phòng ăn, dùng sức gõ lên bàn ăn hai lần, "Em có chuyện gì vậy, hả?"
Lời này là nói với Từ Thần Quân.
Từ Thần Quân ngơ ngác ôm bát đũa nhìn chồng.
"Anh vừa về nước liền có người nói với anh, Lục Hãn Kiêu kết hôn?" Lục Nghiêm Tuấn a một tiếng, sau đó nghiêm nghị, "Con trai anh kết hôn, anh làm cha sao lại không biết hả!"
Từ Thần Quân tuy là một nữ cường nhân, nhưng Lục Nghiêm Tuấn chính là bá vương trong các loại cường giả, ai dám cùng ông tranh chấp chứ.
Thế là xám xịt im lặng.
Tay Lục Nghiêm Tuấn nhấc lên, chỉ ra ngoài cửa, đồng hồ đeo trên cổ tay như ẩn như hiện.
Ông nói: "Em gây khó dễ với vợ thằng bé rồi đúng không?"
Từ Thần Quân hít sâu một hơi, "Đây lại là ai cáo trạng với anh?"
"Chẳng có ai cáo trạng với anh cả!" Lục Nghiêm Tuấn lên tiếng, "Em làm mấy chuyện của bà mẹ chồng điêu ngoa kia, có muốn đi quay một phim truyền hình dài tập chiếu lúc 8 giờ hay không! Diễn viên chính cho em đóng, em đóng được không?!"
Hơn hai chục năm ở chung, tính tình chồng mình Từ Thần Quân dĩ nhiên hiểu rõ.
Nhưng những lời này quả thật có chút nặng nề, bà vẫn là không cam lòng mà cãi lại.
"Được, lúc nào vào đoàn làm phim đây?"
Lục Nghiêm Tuấn hất mặt lên, "Hồ nháo! Mấy người có để anh bớt lo hay không? Con trai gây chuyện gà bay chó chạy, em làm mẹ mà cũng để yên cho chó gà nhảy gà múa! Hai người gây chuyện cái gì, dứt khoát đánh nhau một trận đi!"
Từ Thần Quân cũng phát hỏa, "Anh để cho em đánh thì đánh à?"
Lục Nghiêm Tuấn đã sắp phiền chết, đem phong cách cứng rắn máu lạnh xử lý công việc hoàn toàn đưa vào xử lý mấy việc lông gà vỏ tỏi nhà mình. Ông cảm thấy mấy việc này giống như dạy dỗ bọn con nít vậy, phải hung dữ!
"Mặc kệ hai người vì sao lại gây gổ, cái nhà này phải bình ổn lại!" Lục Nghiêm Tuấn buông lời độc ác "Người nào phá hư bầu không khí ổn định trước, anh đập chết người đó."
Từ Thần Quân tức giận, "Anh đánh đi, đánh chết em đi."
Dùng tiểu thuyết ngôn tình mà hình dung, đây chính là chuẩn nam cường nữ cường nha.
Cặp vợ chồng đối mặt với nhau mấy giây, được rồi, Lục Nghiêm Tuấn chịu thua trước.
Ông bất đắc dĩ lại nặng nề kêu một tiếng, "Em cũng đừng bắt nạt vợ của con trai nữa, được không? Vợ à?"
Tiếng gọi vợ này, thật sự nhu tình của ngạnh hán (*) nha.
(*): người đàn ông rắn rỏi, mạnh mẽ.
Tường đồng vách sắt trong lòng Từ Thần Quân nháy mắt đổ một nửa.
Lục Nghiêm Tuấn thừa thắng xông lên, khuyên bảo: "Anh biết em từ nhỏ đã có thành kiến với Kim Tiểu Ngọc, quả thật cái người Kim Tiểu Ngọc không đứng đắn chút nào, anh cũng cảm thấy cô ta ầm ĩ. Nhưng một ngựa chỉ là một ngựa, không thể đổ tội trách nhiệm liên đới như vậy được. Lúc Chu Kiều còn bé anh đã gặp qua hai lần, một cô bé gầy gò nhỏ nhắn, điềm đạm hiểu lễ nghĩa, anh sẽ không nhìn lầm."
Từ Thần Quân im lặng, giọng điệu cuối cùng cũng mềm xuống một chút, "Ừ, ánh mắt anh và con trai anh giống nhau, còn em chính là một con cọp cái."
"Em biết là tốt." Lục Nghiêm Tuấn cũng không khách khí, "Thần Quân, em để tay lên ngực tự hỏi xem, chuyện này em thấy ổn sao? Thằng con trai ngu ngốc của chúng ta đã vô cùng không đáng tin cậy, em còn mong nó tìm một cô gái giống như nó mang về, sau đó hai người chúng nó ầm ĩ, ầm ĩ đến mức treo ngược em lên mới vui đúng không?"
Từ Thần Quân quay đầu đi chỗ khác, "Anh đừng có giữ thành kiến, trình độ ngang nhau mới càng hòa hợp."
"Phải, anh không phủ nhận thế giới này có một đạo lý gọi là môn đăng hộ đối. Nhưng," Lục Nghiêm Tuấn hỏi: "Môn đăng hộ đối, ý nghĩa đẹp đẽ hơn chính là dựa trên những phương diện như tinh thần, tam quan, tính cách. Nhà chúng ta thiếu tiền sao? Dĩ nhiên không phải, vậy em còn muốn môn đăng hộ đối cái rắm à! Điểm này, Lục Hãn Kiêu càng hiểu rõ hơn em."
Hiếm khi, Lục Hãn Kiêu thu hoạch được một viên "Lời khen của ba".
Từ Thần Quân nghe xong, tảng đá trong lòng không khỏi buông lỏng mấy phần.
Lần trước buông lỏng là lúc ở quán cà phê tầng hai, nhìn Chu Kiều giận dỗi mẹ cô và tên tiểu bạch kiểm làm huấn luyện viên thể hình, đồng thời hết sức bảo vệ Lục Hãn Kiêu.
Không thể phủ nhận, cô gái này là thật tâm thật lòng đi theo Lục Hãn Kiêu.
Lục Nghiêm Tuấn nhìn xem bà, thở dài, "Lời anh nói có chút nặng, nhưng đạo lý đều ở trong đó, Thần Quân, em là một người mẹ, lòng hẳn là sẽ có một cán cân chuẩn. Được rồi, lần trước trà Kim Tuấn Mi còn không? Giúp anh pha một bình!"
Từ Thần Quân thu lại ánh mắt, gật gật đầu, "Được."
"Anh đi tắm rửa trước." Lục Nghiêm Tuấn xoay người lên lầu, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu nói: "Đúng rồi, đứa nhỏ Chu Kiều kia bụng lớn, đi học quả thật không dễ dàng. Em làm bao tử bọc gà(*) ngon lắm, cho bọn nhỏ cũng có chút lộc ăn đi."
(*): 1 món ăn làm từ dạ dày lợn và gà, hình như là bọc gà bằng dạ dày lợn rồi hầm nhừ.
Lúc này Từ Thần Quân triệt để sửng sốt.
Một lát sau, bà mới không chắc chắn mà phản ứng, Chu Kiều... mang thai?
- -
Mấy ngày nay, cấp dưới của Lý giáo sư đang chạy theo tiến độ hạng mục. Số liệu thống kê của Chu Kiều có chút phức tạp, bận rộn tới mức đến cơm cũng không có thời gian ăn.
Công việc ở công ty Lục Hãn Kiêu cũng nhiều, cuối năm đều là như vậy, tăng hiệu suất làm việc kiếm tiền để tranh thủ một mở đầu tốt cho năm sau.
Nhưng mà anh cũng không quên vợ, luôn nhớ đặt trước thức ăn trước giờ ăn, tất cả đều theo khẩu vị Chu Kiều mà làm, ba món mặn một món canh, không đựng trong hộp cơm dùng một lần mà để trong hộp thủy tinh, sau đó để ông chủ nhân lúc còn nóng đưa tới trường học.
Nhà hàng riêng này là chỗ bọn họ thường đi, rất quen thuộc với ông chủ.
Lúc Chu Kiều thấy ông chủ lúc còn rất bất ngờ, sau đó bị một bàn đầy món ngon làm lóa mắt, có thể nói là khiến người ngoài ao ước.
Thời gian lâu như vậy, toàn bộ khoa hầu như đều biết nghiên cứu sinh năm thứ hai Chu Kiều, có một ông chồng vô cùng xuất sắc.
Ông chủ quán ăn đem đồ ăn đến, còn đưa cho cô một tờ giấy giống như hóa đơn. Chu Kiều vừa ăn vừa mở ra nhìn.
Mặt trước là giá cả mấy thứ đồ ăn, ở giữa là ghi chú khách hàng nhắn lại.
Chu Kiều nhíu mày, sau đó cô cười ra tiếng, bởi phía trên viết-
[Đây là cục cưng của tôi, làm ơn đem tất cả thức ăn đến phòng thí nghiệm của cô ấy, đừng chỉ đưa đến cửa, cục cưng có chút béo, không đi được. Cám ơn cám ơn!]
Cái người Lục Hãn Kiêu này.
Đều sắp làm ba rồi, vẫn khiến người ta dở khóc dở cười như thế.
Chu Kiều gấp tờ giấy nhỏ lại, cẩn thận nắn nót ép vào trong quyển nhật ký.
Về sau cho con xem, nhìn lịch sử đen tối trải dài của ba nó.
Ngày hôm sau, lúc nghỉ ngơi Lục Hãn Kiêu gọi điện cho cô, nói một tin tức rất "kinh khủng":
"Mẹ anh nói... đêm nay hai đứa mình trở về... ăn cơm tối."
Chu Kiều đang uống nước, cứ như vậy phun ra, đáng thương hỏi: "Em có thể không đi hay không nha?"
Lục Hãn Kiêu im lặng mấy giây, "Được, em không muốn đi thì không đi. Anh nói với ba một tiếng là được."
"Chờ chút, ba anh?" Chu Kiều nghe được câu sau của anh, lập tức đổi giọng, "Đi! Em đi!"
Thời gian đã qua hơn một năm, Chu Kiều một lần nữa bước vào Lục gia.
Lo âu và dè dặt của cô, tất cả đều bị lòng bàn tay dịu dàng của Lục Hãn Kiêu hóa giải.
Lục Hãn Kiêu nắm chặt tay cô, "Đừng sợ."
Người mở cửa là Từ Thần Quân.
Thực ra Lục Hãn Kiêu đã móc chìa khoá ra chuẩn bị tra vào ổ, nhưng bà hình như đã ở trong phòng chờ một lúc lâu, vừa nghe tiếng liền ra mở cửa.
Đối mặt trực tiếp, ba người đầu tiên là yên lặng.
Từ Thần Quân liếc con trai một cái, sau đó ánh mắt toàn bộ rơi vào mặt và... bụng Chu Kiều.
Chu Kiều dũng cảm toét miệng mỉm cười, "Bác gái, ngài khỏe!"
Lại sau đó.
Bởi vì một tiếng kêu to sai lầm này, Chu Kiều bị Từ Thần Quân lặng yên không một tiếng động múc cho ba bát lớn bao tử bọc gà.
Một đống bổ dưỡng.
Muốn nôn.
Từ Lục gia trở về đã là chín giờ tối.
Lục Hãn Kiêu lái xe vững vàng, cả đường Chu Kiều lẩm bẩm lải nhải.
"Trời ạ, mẹ anh nấu canh thật là ngon."
"Mà bà còn cười với em đến hai lần, một lần là trước khi ăn cơm, một lần là sau bữa ăn, thật đáng sợ."
"Mẹ còn đưa cho em cái vòng tay này, " Chu Kiều giơ cổ tay lên, trên đó là một cái vòng tay mã não, "Có phải rất đắt hay không?"
Ngón tay Lục Hãn Kiêu gõ lên tay lái, hời hợt nói: "Chắc là bình thường, từ thời bà cố nội anh truyền lại."
"..."
Đó chính là bảo vật gia truyền nha!
Chu Kiều ôm tim, "Mẹ bỗng dưng ném cho em một cành ô liu (*), nhất thời không có cách nào thích ứng đâu!"
(*): ô liu tượng trưng cho hòa bình, ở đây có thể hiểu là Từ Thần Quân bỗng dưng nhượng bộ, đối xử tốt với Chu Kiều
Lục Hãn Kiêu cười: "Không có chuyện đâu, từ từ sẽ biết."
"Không không không, em cũng nhất định phải ra dấu hiệu." Vui vẻ viết hết lên mặt Chu Kiều, "Ngày mai đi cho mẹ khăn lụa đi. Dù sao mẹ cũng nói ngày mai muốn chúng ta về dùng cơm."
Khóe miệng Lục Hãn Kiêu cong lên, "Được."
"Hay là mua một bộ quần áo nhỉ?"
"Đi, quẹt thẻ của anh."
"Đúng, mẹ anh hôm nay còn sờ bụng em đấy, đến là dịu dàng."
"Trong đó là cháu gái của bà, sao có thể không dịu dàng chứ."
"Hắc hắc." Chu Kiều ngây ngô cười, "Anh nói xem, đây có phải nghĩa là mẹ đã chấp nhận em hay không?"
"Không quan trọng." Lục Hãn Kiêu nhẹ giọng nói: "Kiều Kiều, em nhớ kỹ, em không cần phải cố gắng đi lấy lòng bất kỳ ai, bởi vì em là vợ của anh. Vợ của anh, anh nuôi, vậy là đủ rồi."
Đôi mắt Chu Kiều có chút chua xót, nhìn anh, "Lục Hãn Kiêu."
"Hả?"
"Em cảm thấy hình tượng tối nay của anh vô cùng to lớn."
"Vậy thì có gì khen thưởng?"
"Anh muốn khen thưởng cái gì?"
"Muốn tối nay em ngậm anh một chút."
"Anh lại đùa giỡn lưu manh!"
"Lưu manh vốn chính là dùng để đùa giỡn mà."
"Chờ xem, em nhất định có biện pháp trị anh."
"Thật sao?"
"Đúng vậy, em sẽ sinh con trai cho anh."
"... vợ ơi, anh sai rồi, anh nhận thua, cầu xin em sinh con gái cho anh."
Tối nay, bầu trời đầy sao.
Theo trăng, theo trái tim, theo một đôi tình nhân một đời hữu tình.
Vạn ngày tinh hỏa, cùng ngắm ngân hà.
HOÀN