Việc đánh cược toàn bộ người nhà này của Lục Hãn Kiêu là phương pháp dồn vào chỗ chết, khiến cho Từ Thần Quân không thể lui được nữa.
Anh không cần mẹ mình công nhận, cũng không bắt ép bất kỳ ai tiếp nhận.
Lục Hãn Kiêu ném ra lập trường của mình, anh nhìn Từ Thần Quân, giọng điệu thong thả nói: "Từ nhỏ đến lớn, thứ con đã muốn đã có khi nào không tới được tay? Lần này cũng không ngoại lệ."
Tay Từ Thần Quân nắm chặt góc bàn, khí thế hai người ngang nhau, bên nào cũng không muốn cúi đầu nhận thua.
Bà nói: "Con quá tùy tiện, loại chuyện này con chưa từng trải qua. Chỉ cần Chu Kiều có chút tâm tư là có thể lấy hơn nửa tài sản của con, không làm mà hưởng. Đều là người làm ăn, mấy trò cười này con xem còn thiếu sao?"
Lục Hãn Kiêu lại nở nụ cười, "Mẹ cứ như vậy mà không tin ánh mắt nhìn người của con trai mẹ?"
Từ Thần Quân muốn nói lại thôi.
Lục Hãn Kiêu cầm lấy một tờ chứng nhận bất động sản, vô cùng khẳng định nói, "Chu Kiều sẽ không để con thua thiệt."
Từ Thần Quân "rầm" một tiếng vỗ lên bàn, "Con đi đi."
Lục Hãn Kiêu gật gật đầu, "Xem ra là không thể đồng ý. Được, mẹ, mẹ giữ gìn sức khỏe."
Anh cất bước, lúc sắp ra khỏi cửa, Từ Thần Quân hô lên: "Sức khỏe bà nội con không tốt, con có phải muốn tức chết bà hay không?"
Lục Hãn Kiêu nghiêng người, giọng nói vẫn bình tĩnh, "Bà nội vẫn luôn thích Chu Kiều. Nếu như không phải là mẹ nửa dụ dỗ nửa ép buộc, bà nhất định sẽ đứng ở phía con. Đã nói đến bà nội, vậy con cũng khuyên mẹ một câu, đừng lôi bà ra làm bia đỡ đạn nữa, bà đã sắp tám mươi rồi, thực sự không dễ dàng."
Ý chí chiến đấu sôi sục đầy ác liệt khắp người Từ Thần Quân trong nháy mắt lặng lẽ biến mất.
Lần này, Lục Hãn Kiêu rời đi, không hề quay đầu lại.
Anh xuống bãi đỗ xe, không lập tức lên xe mà dựa vào cửa, chậm chạp hút một điếu thuốc. Đổi lại người khác, chỉ cần có chút suy nghĩ không kiên định, nhất định sẽ cảm thấy khó xử với mấy chuyện gia đình phức tạp như thế này.
Nhưng Lục Hãn Kiêu hoàn toàn không có cảm giác mâu thuẫn sứt đầu mẻ trán gì, từ lúc hiểu rõ ràng mọi chuyện, không có gì có thể ngăn cản anh. Cái quỷ gì mà mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chỉ cần người đàn ông cường ngạnh cứng rắn một chút, căn bản sẽ không có chuyện dông dài.
Lục Hãn Kiêu nghĩ, mặc kệ nhà ông đây lộn xộn như thế nào, ông đây vẫn đẹp trai tinh lực dồi dào nhất!
Chưa đến bốn giờ anh đã quay về công ty.
Lúc tiến vào văn phòng, chỉ nghe thấy loa bluetooth bên trong phát ra một tiếng "uỳnh uỳnh" của đạn bắn-
Chu Kiều vẫn đang mê mệt đấu địa chủ.
Lục Hãn Kiêu nhíu mày, vừa đi tới gần vừa nói: "Em liên tục chơi không ngừng? Mắt không cần nghỉ ngơi sao?"
Anh đi tới sau lưng Chu Kiều, một tay đặt lên thành ghế, một tay chống lên mặt bàn, đem người nửa ôm vào trong ngực. Nhìn màn hình, lông mày Lục Hãn Kiêu nhíu sâu hơn, "Đây không phải là Trần Thanh Hòa sao?"
"Là Trần ca." Chu Kiều hết sức chăm chú, phối hợp với bạn chơi ra quân bài, "Trần ca chơi bài rất lợi hại."
Chuyện này đâm đúng chỗ đau của Lục Hãn Kiêu, anh chuyện gì cũng giỏi, chỉ là kỹ năng chơi bài thực sự ngượng ngùng. Vì vậy, anh kỳ quái nói: "Vậy lần sau mời nó đến nhà ăn cơm đi."
Chu Kiều cũng đang có ý đó, "Được! Hợp tác với anh ấy rất thoải mái."
Lục Hãn Kiêu bóp cằm cô nhẹ nhàng nâng lên, hai mắt đối mặt, mặt anh tràn đầy mất hứng, "Anh không khiến em đủ thoải mái sao?"
Chu Kiều phản ứng lại, "..."
Lục Hãn Kiêu cười cười, "Em rất hiểu mấy chuyện này nha, cô gái."
Chu Kiều né tay anh, "Bộ dáng anh nói chuyện nghiêm chỉnh, trong lòng em, nhan sắc lúc đó có giá trị như Ngô Ngạn Tổ vậy. Nhưng lúc anh bắt đầu nói hươu nói vượn..."
Chu Kiều di chuyển chuột, ấn mở Taobao, "Rất muốn đem anh rao bán trên mạng, dùng giá hàng secondhand mà bán ra."
Lục Hãn Kiêu cười đến mức khóe mắt cong thành nếp uốn, "Em nói không sai." Anh nghiêng người kề sát vào, thấp giọng, "Còn không phải là hàng đã bị Chu Kiều dùng qua sao?"
Chu Kiều mím môi, dơ ngón trỏ chọc eo anh, Lục Hãn Kiêu người sợ nhột, phản ứng kịch liệt cười điên cuồng một trận.
"Ngứa chết anh, ái ôi ôi, ha ha ha."
"..." Chu Kiều lạnh lùng nói: "Em còn chưa đụng vào anh đâu."
Lục Hãn Kiêu còn vẫn mẹ nó đang cười, "Không được không được, em chỉ cần làm động tác này anh liền buồn cười!"
Chu Kiều im lặng một lát, "Vậy em..."
Nói hai chữ, cô nhanh chóng phản ứng lại, đem câu nói đằng sau nuốt xuống.
Lục Hãn Kiêu nhìn thấu tâm tư cô, nhướn mày nói: "Em muốn nói là, vậy vì sao lúc em liếm anh, anh lại không sợ nhột, đúng không?"
Chu Kiều kinh sợ, không nghĩ tới anh có thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng như thế.
Lục Hãn Kiêu ha ha cười to, cười đủ mới nói với cô: "Em là liếm chỗ kia... chứ không phải là chỗ kia..."
"% $# @! $%"
Cái gì mà kia với kia.
Lục Hãn Kiêu cười đến không xong, cố ý đùa cô, "Nếu không, buổi tối em lại liếm liếm xem? Để biết anh có sợ nhột hay không."
Chu Kiều đỏ mặt, lớn tiếng: "Em mới không thèm liếm nách anh!"
Cùng lúc đó, có người gõ cửa, sau hai tiếng gõ, Phó giám đốc Tần như mọi khi tự động đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông trẻ tuổi nam tính, sống mũi cao thẳng đeo một cái mắt kính không gọng, vô tình nghe được câu nói này của Chu Kiều.
Tình cảnh mười phần lạnh lẽo.
Chu Kiều lúng túng đến nỗi muốn gãi ngứa tự sát.
Lục Hãn Kiêu nín cười, dơ tay ra hiệu với Phó giám đốc Tần, đối phương liền ăn ý ra ngoài trước.
Lục Hãn Kiêu nhấn nhẹ lên thái dương Chu Kiều, "Ôi ôi ôi, còn biết làm con rùa đen rụt đầu."
"Rùa đen Kiều" vẻ mặt lạnh lùng, "Chú này, cháu không quen chú."
"Chú này?" Lục Hãn Kiêu híp mắt, nắm lấy eo thon của cô, "Tối qua, em cưỡi trên người anh, khóc lóc gọi anh trai... Nhanh như vậy đã không nhớ rõ?"
Mặt Chu Kiều nóng rang, tim đập nhanh đến phát ngốc nhưng quyết không để lưu manh bắt nạt, vì vậy, cô không thèm đếm xỉa, cứng rắn nói: "A, em nhớ ra rồi, chính là tối qua, anh liên tục ư ư a ạ ở dưới thân em điên cuồng gọi, cầu xin em đừng động nhanh như vậy mà!"
Lục Hãn Kiêu sững sờ, môi mỏng mím chặt, gương mặt tuấn tú đổi sắc rõ ràng.
Chu Kiều càng không sợ, khiêu khích nhìn anh, "Thế nào, dám nói không dám nhận, còn không biết xấu hổ mà đỏ mặt?"
"Mẹ nó." Lục Hãn Kiêu dở khóc dở cười, mắng nhỏ một tiếng, nói, "Bây giờ không ai trị được em thật sao?"
Chu Kiều vượt trước một bước, khí thế so với anh còn hung hăng hơn, lớn tiếng nói: "Không phục cũng phải nhịn!"
"Ôi mẹ ơi." Lục Hãn Kiêu dơ cao hai tay, lười biếng như cười như không, "Lời của ái phi rất được lòng trẫm, ban ngày tất nhiên phải nhịn, buổi tối, lại cho cự long nghịch nước, như vậy được không?"
Nói kiểu cổ văn(*) nghe mà muốn tự sát.
(*): Lục Hãn Kiêu đang dùng cách nói của thời cổ đại, cổ văn là cách ghi chép trong ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc.
Chu Kiều rốt cuộc vẫn bại trận, buồn bực không lên tiếng.
Lục Hãn Kiêu kề sát mặt cô, hạ thấp giọng, giống như uy hiếp, "Tối nay, em ngậm ông đây cho tốt một chút, hửm?"
Chu Kiều hai mắt mông lung, giữ chặt góc bàn, thật sự rất muốn lên Baidu hỏi một chút-
Bạn trai là đồ đại lưu manh thì phải làm sao bây giờ, online chờ!
Tán tỉnh xong xuôi, Lục Hãn Kiêu tinh thần sảng khoái lại đi họp. Chu Kiều cũng thật sự mở websites tra hỏi vấn đề này.
Đáp án chia làm hai tình huống.
"Nếu như bạn trai bộ dáng bình thường, vậy thì quyết đoán chia tay. Nhưng nếu như là một đại soái ca, ừ, dĩ nhiên anh ấy vui vẻ là được."
Chu Kiều sau khi xem xong liền cực kỳ phẫn hận, "Một chút cũng không chân thành, sao lại được đánh giá là câu trả lời tốt nhất?"
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, tướng mạo Lục Hãn Kiêu quả thực không có gì để chê. Nhất định bới tìm một chút khuyết điểm, đại khái chính là... lông chân hơi nhiều đi.
Chu Kiều nghĩ đi nghĩ lại, cầm sách che miệng, không nhịn được mà bật cười.
Điện thoại trên bàn rung lên mới dừng được trận cười của Chu Kiều, cô cầm lên nhìn, là Tề Quả gửi tin nhắn tới.
[Kiều Kiều, bảy rưỡi tối nay, đúng giờ gặp mặt ở KTV Ôn Sa nhé!]
Đều là đàn anh đàn chị học cùng một thầy, đám Tề Quả đã sớm nói sẽ làm một buổi tiệc mừng Chu Kiều trở về. Nhưng là sau đó Lục Hãn Kiêu làm phẫu thuật, việc này đành phải lùi lại, cuối cùng cũng rảnh rỗi, mọi người liền hẹn vào hôm nay.
Lúc này, Lục Hãn Kiêu đã họp xong quay về. Đi bên cạnh là Đóa Tỷ, anh vừa ký tên vừa dặn dò gì đó, xong xuôi mới nói với Chu Kiều, "Buổi tối Trần Thanh Hòa mời cơm."
Chu Kiều nói: "Vậy chắc là em không đi được."
Lục Hãn Kiêu: "Hả?"
Chu Kiều: "Đám Tề Quả nói là muốn ăn mừng em về nước, rủ em đi ăn cơm ca hát."
Lục Hãn Kiêu a một tiếng, mặt không đổi sắc đặt tài liệu trên tay lên bàn, "Em muốn đi à?"
Chu Kiều gật gật đầu, "Bọn họ bình thường đều rất chăm sóc em, em đã sớm muốn mời họ ăn cơm."
Lục Hãn Kiêu nửa đùa nửa thật hỏi: "Mang anh đi hay không?"
Chu Kiều nói: "Chỗ bọn em tụ tập không phải nhà hàng sang trọng gì."
Học trò mà, chỉ cần chỗ thiết thực náo nhiệt một chút, không giống người làm ăn cần chú ý nhiều thứ.
Lục Hãn Kiêu muốn nói lại thôi, chỉ cười cười, "Nhan sắc này của anh mang ra ngoài, sẽ không để em mất mặt đi?"
Chu Kiều chống tay, ngón trỏ đặt lên cằm, nghiêm túc quan sát anh từ trên xuống dưới một phen, "Tạm được, chỉ là hơi già một chút."
Lục Hãn Kiêu: "..."
Hai người bàn bạc xong xuôi, mỗi người đi hẹn một chỗ.
Chỗ này cách chỗ KTV Chu Kiều tụ tập rất gần, Lục Hãn Kiêu đưa người qua trước rồi mới tới chỗ Trần Thanh Hòa.
Vào phòng bao, đám gia súc này lại đang đấu địa chủ.
Trần Thanh Hòa ngậm ớt chỉ thiên, hốc mắt bị vị cay làm cho đỏ như máu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, "Thuận tử, để cho tao ai ôi ôi chạy chút bài đi."
Lục Hãn Kiêu đi tới, "A ha, tiểu vương tử Hòa Hòa, ăn ớt cay sướng không? Hả?"
Trần Thanh Hòa hít hà thở gấp, vứt một bàn ớt cho anh, "Thứ kỳ quái, bắt lại giam hai mươi năm tù cho tao!"
Ngón tay Lục Hãn Kiêu chỉ một cái, "Đánh quân này."
Trần Thanh Hòa chắc là bị ớt làm cho cay phát ngốc rồi, thấy bộ dáng tính toán của Lục Hãn Kiêu lại thật sự trúng tà mà tin anh, hấp tấp làm theo.
Kết quả là người đối diện vừa vặn nhận được quân bài của hắn, thuận buồm xuôi gió đánh thắng.
Trần Thanh Hòa lại thua.
"Tao xxx hoa cúc mày! Lục Hãn Kiêu!"
Lục Hãn Kiêu nhướng mày, ăn ý vỗ tay với đối diện, "Yes!"
Đùa bỡn Trần Thanh Hòa xong, anh mới ngồi xuống ngậm một điếu xi gà, vừa nhìn bài vừa hỏi: "Chỗ ca hát chọn xong chưa?"
"Chỗ cũ, phòng bao VIP trên tầng." Một người đáp.
"Đổi chỗ khác đi." Lục Hãn Kiêu gẩy gẩy tàn thuốc, khẽ thở ra khói, "Bên cạnh không phải là có quán Ôn Sa sao, đi chỗ đó đi."
Trần Thanh Hòa nói: "Chỗ kia rất tầm thường, không có gì đặc sắc, không có cô nàng thỏ đen mà Kiêu Nhi thích, tuyệt đối không được đi."
Lục Hãn Kiêu cầm tàn thuốc ấn lên tay hắn một cái, "Tao thích loại thỏ Bunny (*) cường tráng như mày, hôm nay mặc nội y không?"
(*): 兔八哥 (thỏ Bát Ca), thỏ Bunny trong phim hoạt hình Bunny Bugs.
Trần Thanh Hòa hơi đau, hắn chỉ nhíu nhíu mày, sau đó giống như không có việc gì nói: "Có mặc."
Lục Hãn Kiêu trực tiếp hạ lệnh, "Vậy thì đi chết đi."
Trần Thanh Hòa lại đổi giọng, "Không mặc."
Lục Hãn Kiêu a một tiếng cười lạnh, "Vậy thì tự sát đi."
Đầu óc Trần Thanh Hòa xoay chuyển nhanh nhạy, "Đột nhiên đổi chỗ đi, có phải Chu Kiều ở đó hay không?"
Bị nói trúng tâm sự, ngón tay kẹp tàn thuốc của Lục Hãn Kiêu khựng lại, liếc mắt, "Mày thông minh như thế, cử mày đi Thượng Lam Tường (*) học, OK?"
(*): tên 1 trường kỹ thuật (quân sự) nổi tiếng ở Thượng Hải.
Trần Thanh Hòa vui vẻ, "Tao cảm thấy vài cái O và K luôn!"
"..." Lục Hãn Kiêu dụi tắt tàn thuốc, "Đi thôi."
- -
Ôn Sa.
Đám Tề Quả thuê một phòng bao lớn, trừ mấy người ở phòng thí nghiệm, cô còn gọi thêm mấy bạn học ở khoa khác. Nữ có nam có, trong đó một người Chu Kiều cực kỳ quen thuộc, là bạn cùng khoa kiêm đồng hương của cô, Phó Trạch Linh.
"Đến đây, chúc mừng Kiều Kiều trở về, bổ sung chén rượu mừng đã chậm trễ rất lâu này." Tề Quả là cô gái năng động, trong chốc lát đã khuất động được bầu không khí.
Mười mấy người bạn cùng lứa tụ tập một chỗ, náo nhiệt cực kỳ.
Chu Kiều chân thành nói lời cảm ơn, rất nghĩa khí uống một hơi cạn sạch, đặt ly rỗng xuống, "Em kính trước một ly, mọi người cứ tùy ý."
Tiếng trầm trồ khen ngợi ồn ào vang lên, mấy nam sinh theo chân cô đem rượu trong chén uống hết. Lại sau đó, mọi người gào thét hát ca, múa may, đổ xúc xắc, chơi đùa cười nói vô cùng vui vẻ.
Hôm nay Chu Kiều là nhân vật chính, bị chúc vài vòng bia nên đã có chút choáng váng. Vừa thoát thân từ chỗ đám Tề Quả, còn chưa ngồi xuống ghế sofa đã bị Phó Trạch Linh ga lăng đỡ lấy, "Em không sao chứ?"
Chu Kiều vẫy tay, "Vẫn ổn ạ."
"Uống ly nước đi." Phó Trạch Linh đưa tới một chai Di Bảo(*), còn vặn lỏng nắp chai cho cô.
(*): tên 1 nhãn hiệu nước suối.
Chu Kiều nhận lấy uống hai ngụm, cô ngửa cổ lên, gò má được ánh đèn làm tăng thêm vẻ dịu dàng yên tĩnh.
Phó Trạch Linh nói với cô gì đó, Chu Kiều không nghe rõ, "Dạ?"
Anh ta vừa chuẩn bị lặp lại, cũng không biết là ai bật vũ khúc Chaohai (*), phòng bao lập tức phát nổ.
(*): 1 trang của web ik123 chuyên có nhạc sàn, nhạc DJ,....
Mặt Phó Trạch Linh có chút phiền muộn, quyết định, "Đi ra ngoài một chút nhé Chu Kiều, anh có lời muốn nói với em."
Chu Kiều gật gật đầu, cầm chai nước khoáng theo ra.
Trên hành lang tiếng ồn ít hơn, Chu Kiều không nghi ngờ gì, vừa uống nước vừa hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"
Phó Trạch Linh và cô xem như là người quen cũ, lúc học đại học anh ta cũng đối với Chu Kiều chiếu cố có thừa, vừa mới có chút tâm tư rục rịch hiện lên, lại vất vả lắm mới ở cùng một trường học thì bên cạnh Chu Kiều đã có thêm Lục Hãn Kiêu.
Ba người đều đã gặp mặt, Phó Trạch Linh rất rõ ràng, vị bạn trai kia của cô thực sự không phải đèn đã cạn dầu.
Vốn là trái tim của thiếu nam đã sắp hết hy vọng, nhưng Phó Trạch Linh lại nghe nói hai người bọn họ chia tay.
Tâm tư rục rịch như một đám lửa nhỏ muốn thiêu cháy cả đồng cỏ.
Phó Trạch Linh nhìn Chu Kiều, hít sâu một hơi, "Tiểu Kiều, ấn tượng của em với anh như thế nào?"
- --
Mà lúc đó cùng tầng, trong một phòng bao khác.
Trần Thanh Hòa và Lục Hãn Kiêu đang chuẩn bị ra ngoài hút thuốc kèm hóng mát.
"Chúng ta tới muộn, chỉ còn thừa lại một phòng bao hạng trung, mấy người đàn ông chen lấn bên trong thật bó tay bó chân, chỗ cũng quá nhỏ." Tay Trần Thanh Hòa đặt lên tay vịn cánh cửa, vặn mở, dẫn đầu bước ra khỏi phòng bao.
Lục Hãn Kiêu đi phía sau hắn, a một tiếng bật cười, "Nhỏ cái gì? Chẳng lẽ mày còn định ở đây luyện võ hay sao?"
"Đệt, Kiêu Nhi, tao yêu chết việc mày biết nhìn rõ mọi việc, cả cặp mắt sáng ngời hiểu rõ chuyện đời của mày." Trần Thanh Hòa lảm nhảm, mồm miệng bắt đầu không đàng hoàng, "Đôi mắt lớn như thế, móc hai con ngươi ra cho tao chơi đùa một chút."
"Vậy tao nghịch hai cái trứng của mày được không?" Lục Hãn Kiêu ngậm điếu thuốc, duỗi tay tìm diêm.
Trần Thanh Hòa đi được vài bước đột nhiên quay lại, cản Lục Hãn Kiêu đẩy về phòng bao, "Mẹ kiếp, phía trước phi lễ chớ nhìn, Kiêu Nhi, chạy chạy chạy."
"Bệnh thần kinh." Lục Hãn Kiêu né tránh tay hắn, ngẩng đầu lên nhìn lên phía trước, lập tức sửng sốt.
Bốn năm mét phía xa, ở gần cuối hành lang, hình dáng mềm mại kia không phải là Chu Kiều sao?
Rất nhanh, Lục Hãn Kiêu cũng nhận ra người đối diện cô.
Ồ, là đàn anh đồng hương nha.
"Xong xong." Trần Thanh Hòa vừa nhìn sắc mặt Lục Hãn Kiêu liền thầm kêu không ổn, người anh em này sợ là chuẩn bị dùng nắm đấm.
Mà Chu Kiều ở bên kia giống như có giác quan thứ sáu, theo bản năng quay đầu.
Kinh ngạc trên mặt cô không hề ít hơn Lục Hãn Kiêu.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người ai cũng rời mắt trước.
Phó Trạch Linh phản ứng chậm chạp, vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí tốt đẹp tỏ tình mình tạo ra.
"Kiều Kiều, thực ra từ năm thứ hai đại học, anh đã có cảm tình với em, chúng ta tiếp xúc càng ngày càng nhiều, anh càng thấy em thật sự là một cô gái cực kỳ đáng yêu. Kỳ thực anh..."
Giọng nói Phó Trạch Linh run rẩy, theo bản năng giảm bớt âm lượng, "... Rất thích em."
Toàn bộ sự chú ý của Chu Kiều đều đặt trên người Lục Hãn Kiêu, cô nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt mông lung nhìn anh ta, "Hả? Anh nói cái gì? Em không nghe rõ."
"Cậu ta nói cậu ta thích em." Lục Hãn Kiêu lười biếng nói, người cũng đã đi tới.
Chu Kiều nghẹn lại, Phó Trạch Linh cũng là người trẻ tuổi, mặt đỏ lên.
Lục Hãn Kiêu càng lúc càng gần, Chu Kiều vô thức muốn giải thích, "Anh nghe em nói..."
"Suỵt." Lục Hãn Kiêu lại nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó rất tự nhiên ôm lấy bả vai cô, cứng rắn ôm người vào trong ngực.
Ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn Phó Trạch Linh, lại vô cùng khách khí nói: "Cảm ơn cậu đã khen ngợi bạn gái của tôi, đều là đàn ông, tôi cũng vô cùng khen ngợi ánh mắt nhìn người của cậu."
Chu Kiều kinh ngạc nhìn về phía anh.
Khóe môi Lục Hãn Kiêu nở một nụ cười nhàn nhạt, nói tiếp: "Nhưng mà, tôi và Chu Kiều tình cảm rất tốt, tốt tới mức nào ư?"
Anh cố tình dừng lại, giả vờ suy nghĩ sâu xa, sau đó lúc ngẩng đầu, ánh mắt càng thêm tự tin.
Lục Hãn Kiêu vươn tay về phía Phó Trạch Linh-
"Mong là không lâu nữa, cậu có thể tới tham dự hôn lễ của chúng tôi."
Trong lòng Chu Kiều, lầu cao vạn trượng cứ như vậy mà được san bằng.
Mà ngay cả Trần Thanh Hòa đứng cạnh xem trò vui cũng không nhịn được mà vụng trộm giơ ngón tay cái lên với anh.
Lục Hãn Kiêu không cố chấp ngây thơ, người toàn cơ bắp rồi tự cho là đúng như trước. Anh hiện tại tỉnh táo lại khéo léo, thản nhiên xử lý va chạm trên con đường tình cảm.
Người đàn ông này thay đổi rõ ràng như thế.
Chu Kiều cúi đầu xuống, vành mắt không nhịn được mà ửng đỏ.
Giống như thần giao cách cảm, cảm giác được xúc động rất nhỏ của cô gái trong lòng, Lục Hãn Kiêu không tiếng động ôm đầu vai cô càng chặt hơn.
Anh tiến về phía trước một bước, thậm chí có thể nói là nóng lòng giúp đỡ.
Phó Trạch Linh không chịu nổi một kích, rõ ràng không nói lời gì tàn khốc, lại càng khiến cho người ta xấu hổ khó chịu.
Gò má anh tuấn của Lục Hãn Kiêu dửng dưng mà tự tin. Hành lang sáng chói này lại như kính lọc đặc hiệu, làm nổi bật lên cảm giác miễn cưỡng được coi là "Lập như chi lan ngọc thụ, tiếu như lãng nguyệt nhập hoài" của Lục Hãn Kiêu.
(*): ý nói LHK đứng yên thì như chi lan ngọc thụ (chi lan: linh chi, phong lan; ngọc thụ: cây quý), cười lên thì như lãng nguyệt nhập hoài (lãng nguyệt: ánh trăng; nhập hoài: tiếng vào lồng ngực) -_-
"Phó sư huynh, " Lục Hãn Kiêu khẽ vuốt cằm, "Tôi không nghĩ là cần dùng từ "tình địch" để hình dung chúng ta."
Anh cầm tay Phó Trạch Linh, thuận lực tiến đến gần, lược lời nói bên tai anh ta, "Bởi vì trong lòng tôi, cậu còn chưa đủ tư cách."
Giống như một cái lồng thủy tinh, cách ly hai người ra tạo thành một không gian khác.
Bên trong sóng êm gió lặng là uy hiếp mãnh liệt của Lục Hãn Kiêu.
Phó Trạch Linh chạy trối chết.
Trần Thanh Hòa không nhịn được mà vỗ tay khen hay, "Trời ạ, Hãn Kiêu mày thế mà cũng có lúc không cần dùng nắm đấm giải quyết mọi việc!"
Lục Hãn Kiêu cho hắn một chữ-
"Cút."
Trần Thanh Hòa cút xong.
Lục Hãn Kiêu mới xoay người, bình thản nhìn Chu Kiều, "Chi phí phòng bao của bọn em toàn bộ đã được anh chi trả."
Anh thấy được Chu Kiều cứng người lại, vì vậy nhẹ giọng cười đùa, đưa ngón trỏ ấn lên trán cô một cái, "Như vậy, bạn học này, có phải là nên mời kim chủ vào uống một chén, thuận tiện để anh tuyên bố chủ quyền hay không?"
Gò má Chu Kiều nóng bừng, nở nụ cười thật tươi.
Lục Hãn Kiêu thay đổi tư thế, đẩy đẩy thân thể mềm mại của cô, cúi mặt xuống, giọng nói thấp hơn: "Đừng cho là anh không biết chiều nay em ở trong phòng làm việc của anh lên mạng, lên Baidu, Sogou này, đều tìm tòi đáp án của cùng một vấn đề."
Chu Kiều ngoan cố kháng cự, giả vờ tỉnh táo, "Không biết anh đang nói gì."
"Việc mình làm mà lại không thừa nhận? Hử?" Ý cười của Lục Hãn Kiêu không giảm, lại dùng giọng tiêu chuẩn của phát thanh viên, rõ ràng mà nói vấn đề ra-
"Em hỏi Baidu, vì sao bạn trai của em... d.ục vọng lại lớn như thế?"
Chu Kiều: "..."
Lục Hãn Kiêu trầm giọng cười nói, hơi nóng quanh quẩn, "Đó là vì... anh nhiều lông nha."