Mắt thấy Lục Hãn Kiêu vén lên tay áo chuẩn bị xông ra ngoài, Chu Kiều chật vật đứng lên từ đống ván giường sụp đổ, kéo lấy tay anh nói: "Anh định đi đâu?"
"Đi giết mẹ ông ta."
"Đừng gây chuyện."
"Ai gây chuyện, mẹ nó ông ta trêu chọc anh trước mà!"
Lục Hãn Kiêu tức giận đùng đùng, tiểu bá vương chuyện gì cũng có thể nhịn, duy nhất không chịu được bị vũ nhục.
Anh vừa kéo cửa ra, một bà lão run run rẩy rẩy bước từng bước nhỏ, miệng lẩm bẩm nói, "Ai kêu tôi? Chao ôi, lớn tuổi rồi, lỗ tai không nghe rõ, có phải các người vừa gọi tôi hay không?"
Lục Hãn Kiêu nhíu mày, "Bà là ai?"
"Tôi là mẹ của con trai tôi."
"..."
Đây không phải là nói thừa sao.
Lúc này, đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân, là ông chủ, "Xảy ra chuyện gì thế? Ở dưới lầu cũng nghe thấy tiếng vang, chao ôi, gần đây mấy ông chú trẻ tuổi cũng thật mãnh liệt mà."
Ông chủ bước nhỏ bịch bịch chạy tới, mới tới khúc quanh liền bị Lục Hãn Kiêu một tay túm lấy cổ áo.
"Ông mới là ông chú, cả nhà ông đều là ông chú, ông cút đi!"
Ông chủ nháy nháy đôi mắt hai mí, không ngờ có khách đứng ở hành lang, ông ta không hiểu có chuyện gì, "Làm sao vậy?"
Đỉnh đầu Lục Hãn Kiêu mọc lên một cái đinh ba lửa, quát: "Mẹ nó gian thương! Ông mua cái giường kiểu gì vậy? Có người buôn bán như ông sao?"
Ông chủ nhìn đống ván giường rạn nứt trong phòng, hoảng sợ dùng hai tay che miệng, "Ông trời ơi!" Kêu trời xong, ông ta lại nhìn về phía Chu Kiều, "Thắt lưng cô còn chưa gãy sao?"
Lục Hãn Kiêu ngăn trở tầm mắt ông ta, hai tay chống nạnh, khí thế hung hăng, dáng vẻ hôm nay tôi nhất định không bỏ qua cho ông.
Ông chủ vội cười giải thích, "Thực sự là thẹn thùng, giường tối qua xảy ra chút chuyện, đã liên lạc thợ nhưng phải sáng mai mới có thể tới sửa, cho nên tôi đành ra một giá đặc biệt để xử lý, 88 đồng một đêm, ở trung tâm thành phố này nhất định không thể tìm ra gian thứ hai."
"Phòng giá đặc biệt thì sao? 88 đồng thì thế nào? Chúng nó chẳng lẽ lại không có tôn nghiêm?" Lục Hãn Kiêu chỉ chỉ ông chủ, "Ông đừng cho là tôi kỳ thị ba chữ giá đặc biệt, đều là tại ông, ông là đồ đại bại hoại!"
"..."
Phong cách mắng chửi người này không phải có chút kì lạ rồi sao?
Mẹ ông chủ đứng một bên híp mắt nửa ngày, chao ôi một tiếng không ngừng than thở, lại càng không ngừng khoát tay với Lục Hãn Kiêu, "Kiều Kiều không phải đại bại hoại, nó là tiểu bại hoại, cậu đừng có nhầm nha."
Lục Hãn Kiêu một lời khó nói hết, đây quả thật là cái nhà nghỉ thần kỳ.
Ông chủ: "Như thế này được không, phòng tôi rất sạch sẽ, một giường rộng mét rưỡi cho cậu nghỉ tạm, coi như là bồi thường."
"Bồi thường đại gia ông, trả lại tiền!" Lục Hãn Kiêu vừa tức vừa phiền, cởi nút áo không ngừng dùng tay quạt gió.
Náo loạn một trận, cuối cùng anh không muốn sỉ nhục 88 đồng tiền, dắt Chu Kiều ủ rũ ra khỏi nhà nghỉ. Trước khi đi cảm thấy chưa hết giận, Lục Hãn Kiêu chụp tên nhà nghỉ, gửi vào nhóm chat của đám anh em.
Ghi hai chữ: Hắc điếm!
Trút giận xong, anh một mình bước trong bóng đêm đi tới đầu đường, một trận gió thổi qua, quả thực là nhân sinh đau khổ, buồn bã lại mất mát.
Hai tay Chu Kiều khoanh trước ngực, nhìn bóng lưng anh, phì một tiếng bật cười.
Lục Hãn Kiêu cũng sắp khóc, xoay người, ủy khuất mím môi, sau đó hai chân giẫm một cái, "Em cái đồ đại bại hoại này!"
Chu Kiều cười đến đau bụng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bả vai run rẩy.
Lục Hãn Kiêu không còn gì để nói nhìn trời, nặn ra một câu, "Anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi."
Chu Kiều quay đầu, cười nói: "Không sao hết, đẹp nhất chính là tịch dương hồng(*)."
(*) tịch dương hồng: ánh hồng của mặt trời khi sắp lặn
"Anh nếu là mặt trời lúc chạng vạng sáu giờ tối chuẩn bị xuống núi, cứ coi như còn có chút ánh mặt trời, cũng không được coi là sáng lạn, mà gọi là ánh sáng màu hồng thê thảm." Lục Hãn Kiêu chửi thề một tiếng, buồn bực nói: "Ngày mai anh muốn đi gặp bác sĩ tâm lý."
Chu Kiều đứng lên, đi tới dụ dỗ anh, "Được được được, ngày mai em cùng anh đi có được hay không?"
"Không được." Lục Hãn Kiêu nói: "Lỡ như chức năng bị dọa mất, anh sẽ biến thành một ông chồng có tôn nghiêm bị hủy hoại."
Chu Kiều nghe vậy mặt liền đỏ, "A."
"Không muốn đút gì cho em đâu." Lục Hãn Kiêu rất bi thương, "Chu Kiều thối, đại bại hoại."
Chuyện xảy ra như vậy, hào hứng trăng hoa gì cũng không còn.
Hai người bắt xe trở về nhà, dì Tề đã sớm trở về, đang ở trong phòng bếp nấu đồ ăn khuya.
"Mau rửa tay đi, hôm nay dì làm cơm rượu viên (*), so với Hãn Kiêu ăn còn ngon hơn."
Tâm tình dì Tề rất tốt, ở trong bếp vừa bận bịu làm việc, vừa dùng điện thoại nghe nhạc, bài hát kia cũng hết sức quen thuộc, chính là danh khúc của Trung Quốc《Đẹp nhất là tịch dương hồng.》(*)
Lục Hãn Kiêu cũng phát phiền, giống như súng máy vậy, thình thịch đột nhiên xông tới, "Dì Tề, đại bại hoại." Sau đó lại thình thịch chạy đi, "Cháu không thèm chơi với đại bại hoại."
Đỉnh đầu dì Tề hiện ba dấu hỏi chấm.
Chu Kiều đi tới hỗ trợ, giải thích: "Tâm tình Lục ca hôm nay không được tốt lắm."
Dì Tề sầu đầy mặt, "Dì dựa vào bản lĩnh khiêu vũ nghe nhạc nấu cơm rượu, tại sao lại mắng dì là đại bại hoại?"
Thanh âm đã ép xuống rất thấp, nhưng Lục Hãn Kiêu vẫn nghe thấy, cây ngay không sợ chết đứng ở trong phòng khách gào: "Dì dựa vào bản lĩnh xấu xa, sao lại không thể mắng?"
Dì Tề mới không thèm để ý tới anh, bật âm lượng điện thoại đến mức cao nhất, lặp lại một lần bài《Đẹp nhất là tịch dương hồng.》
Chu Kiều đi ra, "Được rồi được rồi, đừng cáu kỉnh."
Cô đứng phía sau ghế sofa, khom lưng ôm cổ Lục Hãn Kiêu, nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng nóng giận nữa, có được không?"
Lục Hãn Kiêu nghiêng đầu, ra yêu cầu: "Hôn thêm một cái."
Chu Kiều thuận theo hôn lên.
Lục Hãn Kiêu quệt mồm, hứ một tiếng, vẫn là dáng vẻ rất kiêu ngạo.
"Anh không phải nói sẽ không tức giận nữa sao?" Chu Kiều bất đắc dĩ.
"Không phải tức giận, đây gọi là phát giận, vừa rồi mấy cái kia là để anh không tức giận, hiện tại anh muốn phát giận, suy một ra ba, em biết nên làm như thế nào rồi chứ?"
Chu Kiều cười muốn chết, duỗi tay xoa xoa mặt anh. Xoa xong, cô lại hôn lên gò má anh ba cái, hôn xong liền nhanh chóng chuồn đi.
Lục Hãn Kiêu ngồi trên ghế sofa, sờ lên gò má nóng hổi, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống nhìn đũn,g quần mình.
"Ừ... Ngày mai không cần đi gặp bác sĩ tâm lý, chức năng vẫn thật là bình thường."
- --
Do lực ảnh hưởng của phòng giá đặc biệt quá lớn, Lục Hãn Kiêu vài ngày đều uể oải không vui. Chu Kiều nhìn trong mắt, mặc dù không nói gì, nhưng vẫn là lưu trong lòng.
Thừa dịp anh tan tầm vừa về nhà, Chu Kiều lén lút chạy vào phòng anh.
"Ừ?" Lục Hãn Kiêu đang ngồi trên ghế chơi trò nuôi thú cưng trên QQ, không buồn ngẩng đầu lên, nói: "Hôm nay trong lòng anh có bệnh, không thể cung cấp phục vụ, muốn tán tỉnh người đẹp trai... tự mình ngồi lên."
Lục Hãn Kiêu vỗ vỗ bắp đùi, "Chỉ có thể ngồi, không được động, ai động người đó là đại bại hoại."
Chu Kiều chắp tay sau lưng, nghiêng đầu, vui vẻ tràn đầy trên mặt.
Lục Hãn Kiêu ném chuột, "Cười như thế là phạm quy, mau tới đây cho anh!"
Chu Kiều đi tới, tay đưa đến bên miệng anh, quen thuộc nhét vào một viên đường, sau đó hỏi: "Ngày mai anh có thời gian rảnh không?"
Ngày mai là thứ bảy, không phải đi làm.
Lục Hãn Kiêu ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy em mời anh đi xem phim." Chu Kiều lấy điện thoại ra, mở app, "Anh muốn xem loại phim gì?"
Lục Hãn Kiêu tự nhiên kéo cô lại gần, để cô ngồi lên đùi mình, sau đó tay ôm thắt lưng, cằm gác lên bờ vai, "Chỉ cần cùng em xem, phim gì cũng không thành vấn đề."
Chu Kiều vừa cười vừa mở trang web, "Bộ này nghe đồn không tệ lắm, là phim hành động, anh nhất định sẽ thích."
"Hửm? Phim hành động?" Lục Hãn Kiêu nhìn qua, liếc một cái, "Đều chỉ là mấy cái động tác. Quá tầm thường không có ý nghĩa, anh muốn đổi mới, muốn thật khác biệt, diễn viên phải quen thuộc một chút, anh thích thể loại nam nữ cùng nhau ước hẹn tình yêu ở Đông Kinh ấy."
"..."
Đại ca, đầu óc anh có phải quên phun thuốc trừ sâu rồi hay không?
Chu Kiều điều chỉnh sắc mặt, quyết định không phối hợp với trò biểu diễn của anh, tiếp tục chuyên tâm giới thiệu một bộ khác, "Bộ này đạo diễn rất nổi tiếng, không lâu trước đây còn ở Cannes lĩnh giải thưởng, không bằng chúng ta..."
"Không bằng chúng ta xem cái khác một chút." Lục Hãn Kiêu bao trùm lấy tay cô, rút lấy điện thoại từ lòng bàn tay, lẳng lặng đặt ở trên mặt bàn.
Thanh âm anh trầm mà chậm rãi, bàn tay siết chặt ở hông Chu Kiều càng tăng thêm sức lực.
Lục Hãn Kiêu cầm chuột, mở máy tính, "Kiều Kiều, anh cũng là một người yêu điện ảnh, sở thích của chúng ta cũng hợp nhau, quả thực là trời sinh một đôi."
Lời này nghe thế nào cũng không thấy đứng đắn, Chu Kiều mơ hồ căng thẳng.
Lục Hãn Kiêu mở ổ E ra, tệp tài liệu, trong tệp này lại có tệp kia.
Chao ôi, vậy mà còn thiết lập mật mã.
"Nhìn một chút dung lượng nó là bao nhiêu, "Lục Hãn Kiêu vô cùng tự hào giới thiệu, "Phim anh đã lưu mấy trăm bộ, vậy mà mới dùng hết 5%."
"..."
Bạn trai ơi anh có thể nói vào trọng điểm không?
"Em xem, nó thật là cao cấp, lại còn có mật mã này!" Lục Hãn Kiêu nhẹ nhàng ngửi ngửi vành tai Chu Kiều, chứng thực nói: "Không sai, hôm nay là mùi của Kiều Kiều."
"Đừng nghịch, ngứa." Chu Kiều nghiêng đầu trốn, trái tim điên cuồng nhảy nhót.
"Em biết mật mã của đống video này là gì không?" Ngón tay Lục Hãn Kiêu để trên bàn phím bắt đầu rục rịch.
Chu Kiều đã sắp tử trận, im lặng không lên tiếng.
Lục Hãn Kiêu cầm lấy ngón trỏ của cô, kéo theo, từng chữ từng chữ gõ.
"z-h-o-u-q-i-a-o- "
Chuỗi ký tự tên cô hoàn toàn hợp lại, quang minh chính đại xuất hiện trong khung mật mã. Lục Hãn Kiêu ấn mở file tài liệu, trong nháy mắt file liền mở khóa.
Video sắp xếp chỉnh tề, toàn bộ dùng số để đánh dấu, không có tên phim.
Không cần xem nội dung, Chu Kiều đã đỏ mặt tới tận mang tai.
Lục Hãn Kiêu sắc mặt vẫn ổn định, nhưng lồng ngực dán vào sau lưng cô cũng phập phồng ngày càng kịch liệt.
"... Cô nương, mua phiến nhi (*) không?"
(*) phiến nhi: phim, a phiến: phim cấp ba (18+ ý)
Chu Kiều vừa nghe, vô cùng lo lắng định đứng dậy. Lục Hãn Kiêu giữ sẵn thắt lưng cô không cho, "Mua một bộ phim mới cho đi!"
"Mua mua mua, anh đừng bóp em." Chu Kiều mím môi không dám động đậy, bởi vì dường như cảm nhận được "tịch dương hồng" lặng lẽ biến thành "hỏa thiêu vân" (*), loại biến hóa này thường được gọi chung là: Đ.ũng quần sắp nổ.
(*) hỏa thiêu vân: mây màu đỏ
Lục Hãn Kiêu nén cười, cố ý chậm tốc độ tay lại, con trỏ chuột chỉ vào những video kia chậm rãi lại rời rạc.
"Thích loại nào? Cởi sạch áo đánh nhau, hay là cởi qu,ần lót cắ,m vào mông?"
Cắ,m vào, cắ,m vào mông?
Lục Hãn Kiêu lại chuyển qua nhóm tiếp theo, "Cấp đầu tiên là ở đây, tất cả đều là nền tảng, vừa nhìn liền hiểu, nhất hiểu liền có thể làm, một lúc sau sẽ nghĩ đến trực tiếp làm tại hiện trường."
Hai tay Chu Kiều chỉ có thể khẩn trương túm bàn, yếu ớt phản kháng, "Công, cục công an, số điện thoại tố cáo là bao nhiêu?"
"157xxxx, " Lục Hãn Kiêu trầm giọng cười, "Tìm ba anh có chuyện gì?"
Chu Kiều nghĩ muốn đụng vào bàn mà chết đi.
"Cô gái của anh chuẩn bị xong chưa?" Lục Hãn Kiêu hiển nhiên không định tiếp tục nhẫn nại, con chuột gõ gõ trên bàn, cao giọng, "Phiến phiến sắp bắt đầu chiếu đây."
Chu Kiều nhắm chặt mắt, thể hiện chút quật cường cuối cùng, "Không cho phép mở, em chết cũng sẽ không mở mắt ra, anh đừng mơ!"
Một phen kích động nói năng lộn xộn còn chưa dứt, cằm đột nhiên bị Lục Hãn Kiêu nhẹ nhàng nắm lấy.
"Bảo bối," thanh âm anh thay đổi thành ôn nhu, khiến lòng người ta càng thêm cực độ hoảng sợ.
"Xem cái này đi."
Chu Kiều bị nửa bức bách nửa dụ dỗ mở mắt nghiêng đầu, trong nháy mắt, nụ hôn của Lục Hãn Kiêu rơi xuống.
Tay anh cũng cùng lúc đó nhấn chuột, mở một file video.
Thanh âm đa tình vang lên, là khúc dạo đầu của a phiến.
Thế mà còn dùng loa ngoài?
Chu Kiều hoảng hốt, "Dì Tề còn ở nhà đấy!"
- --
Mười lăm phút sau.
"Lục Hãn Kiêu, anh đừng động nhanh như thế!"
"Anh nhanh thế nào, rõ ràng vừa rồi em nói không thích tiết tấu chậm."
"Anh quay lại một chút, em còn chưa xem đủ đâu."
"Được được được, cho em xem đằng trước, thấy rõ ràng chưa?"
Phía trước bàn gỗ lim rộng, Lục Hãn Kiêu ôm lấy Chu Kiều, tay phải tua lại, trên màn hình máy tính là hình ảnh chất lượng HD thích mắt.
Mắt Chu Kiều sáng lên, "Đúng, chính là chỗ này."
Trong video, một giáo sư hình tượng khí chất vô cùng tốt đang vì mọi người mà phổ cập chút kiến thức khoa học trong cuộc sống.
Âm lượng lớn nhất từ trong loa truyền ra, tuyệt nhiên không hề biến điệu, có thể thấy Lục Hãn Kiêu không mua thứ đồ rẻ tiền.
"Có một điều theo lý luận khoa học, mọi người nhất định phải nhớ kỹ, bởi vì có 90% người không biết rõ, bình thường cứt mặc dù không có độc, nhưng cũng không thể ăn."
Giáo sư chân thành nói: "Để cho tôi đau lòng ôm đầu một chút, cũng còn có 89% người không biết rõ, nước vừa mới đun cũng không thể uống, sẽ nóng."
Chu Kiều và Lục Hãn Kiêu vai kề vai, nghiêm túc chăm chỉ nhìn chằm chằm màn hình, chuyên chú lắng nghe.
Bỗng thấy giáo sư kia đột nhiên kêu lớn một tiếng, "Trời đất, phải chèn thêm một cái thông báo khẩn cấp!!"
Tay phải Lục Hãn Kiêu che miệng hút vào một ngụm khí, tay trái sợ hãi nắm chặt tay Chu Kiều.
Thật là kích, thích, thật tốt ngoài ý muốn, thật vui vẻ!
Giáo sư đứng tại chỗ gấp đến mức dậm chân, tê tâm liệt phế kêu lên, "Kem ly và thạch tín không thể ăn cùng nhau!! Sẽ có độc! Hãy nhớ lan truyền!!!"
Lục Hãn Kiêu sắc mặt nặng nề, vội vàng cầm lấy di động, mở nhóm chat của đoàn anh em, nhất định phải nhắc nhở Trần Thanh Hòa một chút, bởi vì Trần Thanh Hòa là thứ không biết xấu hổ.
Cứ như vậy, hai vị nam nữ trẻ tuổi trưởng thành, từ lúc chạng vạng tối ngồi trong phòng ngủ hai tiếng xem phim, không nhúc nhích, hết sức chăm chú. Đến cuối cùng, cả dì Tề vào đưa nước uống cũng gia nhập đại đội xem phim.
Không có ghế, dì Tề mập mạp ngồi khoanh chân dưới đất, nhìn giáo sư đang giảng bài bên trong, lòng háo sắc nổi lên.
"Ôi chao, ông ấy nhìn có vẻ ăn thật ngon."
Lục Hãn Kiêu lấy hai tờ giấy lau, đưa cho dì Tề, "Chảy nước miếng rồi, dì lau đi."
Dừng một chút, anh nghiêng đầu nhìn về phía Chu Kiều, giống như khoe khoang nói: "Anh không chỉ nhìn ngon, thực tế ăn cũng rất ngon."
Chu Kiều nghe xong, ồ một tiếng, thuận miệng hỏi: "Anh ăn có vị gì vậy?"
Lục Hãn Kiêu: "Ngực là vị sữa, đi xuống là... vị xúc xích."