Lục Hãn Kiêu bối rối.
Anh thích tôi phải không?
Bộ dạng này của em là thích anh sao?
Suy nghĩ kỳ lạ này lập tức hiện lên trong đầu anh, khiến anh đang vui đùa bỗng có chút nghiêm túc, chính anh chắc cũng không ý thức được điều này.
Ánh mắt Chu Kiều bình tĩnh không gợn sóng, sự tỉnh táo kiềm chế của cô khiến người ta vừa chột dạ vừa lo lắng.
Lục Hãn Kiêu vẫn cười ha ha như lúc đùa giỡn hàng ngày, "Làm sao có thể chứ!"
Anh chụm hai tay lại, lòng bàn tay không tự chủ xoa xoa, tiếp tục cười, "Chu Kiều, ý nghĩ này của em rất có dũng khí, không được, anh nhất định phải khen ngợi em một chút, nhưng tuy là khen ngợi, thầy Lục vẫn phải thanh minh một chút nha, ha ha ha, không được rồi, buồn cười quá."
Chu Kiều lẳng lặng nhìn anh giậm chân giậm tay, sau đó cắt lời, gật đầu một cái, "Vậy thì tôi yên tâm rồi."
"???"
Sáu chữ không nặng không nhẹ, Lục Hãn Kiêu nghe xong, trong lòng bỗng không hiểu là tư vị gì.
Chu Kiều nhếch miệng cười vui vẻ, "Thực xin lỗi Lục ca, tôi chưa từng gặp người nào có tính cách như anh. Tôi còn tưởng... không sao không sao, nói rõ ràng là tốt rồi."
Lục Hãn Kiêu: "..."
Chu Kiều thoạt nhìn chính là trạng thái hoàn toàn buông lỏng, không hề có chút ngụy trang nào.
Giống như bác bỏ tin đồn xong sẽ thấy cả người nhẹ nhõm, cô quơ quơ di động, "Anh là một người rất hài hước, đáng để học hỏi."
"..."
Ai muốn em học hỏi.
"Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút nhé." Chu Kiều ra khỏi phòng, cười cười giúp anh đóng cửa.
Cửa vừa đóng lại, dáng vẻ tươi cười của cô đông cứng tại khóe miệng, sau đó vô cùng chậm rãi thu hồi.
Vừa mới ầm ĩ với nhau, bây giờ cách một cánh cửa, mọi thứ bỗng yên tĩnh giống như đặt mình vào một thế giới khác.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Chu Kiều vô thức nắm chặt, cô không cách nào giải thích sự thất thố hai phút trước của mình, lúc bật thốt lên mà hỏi có lẽ một phần là do xúc động, phần còn lại là nghi vấn trong lòng từ rất lâu.
Chưa đến mức hụt hẫng, nhưng cũng tuyệt đối không vui vẻ.
Tâm trạng mất thăng bằng không xuất hiện quá lâu, Chu Kiều nhanh chóng điều chỉnh lại, về phòng ngủ tiếp tục đọc sách.
Mà Lục Hãn Kiêu trong phòng, hiển nhiên không trải qua dễ dàng như vậy.
"F*ck, quá sắc bén." Anh đem điều hòa giảm xuống 16 độ mà vẫn thấy nóng, dứt khoát lột T-shirt ra, cởi trần đi qua đi lại trong phòng.
Thành danh một đời, thế mà lại để một cái đuôi nhỏ chiếm lợi thế.
Chu Kiều hỏi, không để cho anh một chút thời gian suy nghĩ nào, giải quyết tuyệt đối dứt khoát.
Nhưng mà...
Lục Hãn Kiêu nghĩ thầm, mình con mẹ nó muốn suy nghĩ cái gì vậy? Không phải là đã làm sáng tỏ rồi sao!
Anh ngã lên giường, bọc chăn lông lăn qua lăn lại, quấn thật chặt, quá tự tin vào độ rộng của giường...
"Ai ôii!"
Lục Hãn Kiêu đau đớn kêu một tiếng, trực tiếp rớt xuống sàn nhà.
Chăn quấn anh thành mấy lớp, tạm thời không thoát ra được.
Đúng lúc này --
"Sao vậy? Có chuyện gì thế?" Chu Kiều vội vã đẩy cửa vào.
Lục Hãn Kiêu: "!!!"
F*ck, tư thế này thật quá mất mặt.
Anh giống như một con sâu lông ra sức ngọ nguậy trên sàn nhà, chăn cuốn vô cùng chặt, tạm thời không gỡ ra nổi.
Chu Kiều không nhịn được cười ra tiếng.
Cô nhướn mày, đứng tại chỗ khoanh tay, nghiêm túc thưởng thức dáng vẻ này của anh khoảng 10s, sau đó mới bước tới giúp đỡ.
"Anh đừng động đây, tôi giúp anh kéo chăn ra." Chu Kiều đè vai hắn lại, "Bên này nhấc lên một chút."
Rất nhanh, Lục Hãn Kiêu thò được đầu từ trong chăn ra.
Giống như một cây nấm hương đột nhiên dài ra, đầu tóc mềm mại, ánh mắt vô tội. Hai người ngồi rất gần, Chu Kiều còn có thể ngửi được mùi hương sữa tắm mát lạnh trên người anh.
Lần đối mặt này, Lục Hãn Kiêu không tự chủ dời mắt đi trước.
Cả hai đều không nói lời nào, có chút xa cách, hoàn toàn không có dáng vẻ tự nhiên như thường ngày.
Chu Kiều mím môi, "Anh nghỉ ngơi nhiều một chút, dù sao cũng mới từ bệnh viện về."
Tập thể dục theo nhạc trên đài hay theo gì thì cũng đừng nhảy.
Lục Hãn Kiêu thay đổi tư thế, khoanh chân ngồi xuống đất, lúc nghe cô nói còn cố ý ôm chăn chặt một chút, liên tục đồng ý: "Ừ ừ!"
Chu Kiều nén cười, làm như không có việc gì đứng lên, đi ra ngoài vài bước, cô lại đột nhiên dừng lại.
Lục Hãn Kiêu ngẩng đầu, vẻ mặt ngây ngốc nhìn theo.
Chu Kiều cứ thế vươn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt trên đầu anh, ném lại một câu, "Tưới thêm chút nước có thể sẽ nảy mầm, nảy mầm thì mai sẽ có nấm ăn."
"..."
Hôm nay nảy mầm ngày mai có quả?
Cây nấm này ăn xong chắc phải bổ toàn thân nhỉ.
Lục Hãn Kiêu tức giận nhìn bóng lưng cô, sờ mó cái gì, sờ trọc anh em chịu trách nhiệm nhé!
Không tiếp tục rề rà, Lục Hãn Kiêu vén chăn, trong nháy mắt thân hình chắc nịch trưởng thành lộ ra, anh đứng trước gương bắt đầu gồng cánh tay.
Thả tay xuống, Lục Hãn Kiêu hài lòng nhìn người trong gương, "Thân thể có da có thịt, đầy cơ bắp, chậc, đúng là cực phẩm."
Tốt lắm, đổi tư thế. Gồng tay cao lên, quỳ một chân trên đất, tạo hình này gọi là "tôi là nam tử hán."
Lục Hãn Kiêu còn tự lồng tiếng, "Hây daaa!"
Tiếp theo, dạng thẳng chân.
Cái này không biết làm.
Lục Hãn Kiêu soi gương, nhảy lên một bước, cuối cùng lấy tay chống hông, dùng sức ngẩng đầu.
"Yeah."
Kết thúc một cách hoàn mỹ.
Tự luyến hàng ngày cũng không sao áp chế được hành động ngu xuẩn tối nay.
Lục Hãn Kiêu bỗng nhiên cảm thấy không có chút sức lực nào.
Anh cầm lấy di động, mở Weixin, nhìn một đám huynh đệ, ngón tay do dự, cuối cùng vẫn chọn người có kinh nghiệm thực chiến nhất - Hạ Nhiên.
Lục Hãn Kiêu có chút xảo quyệt, không hỏi "Có ở đó không" "Có bận gì không", mà là trực tiếp gửi một cái lì xì qua.
Đối phương nhanh chóng ấn hủy, sau đó lập tức hỏi:
[Đem giá trị con người mày gửi cho tao làm gì? Tao không thiếu tiền.]
Lục Hãn Kiêu: [Chúng ta tâm sự một chút đi.]
Hạ Nhiên: [Tao lạy mày.]
Lục Hãn Kiêu: [Trò chuyện về vấn đề tình cảm đi.]
Hạ Nhiên: [ Cút.]
"Đồ lưu manh." Lục Hãn Kiêu tạm dừng, chần chừ một hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi: [Thích một cô gái là cảm giác gì?]
Trả lời lại rất nhanh, [Một cảm giác rất đơn giản.]
[Lúc đó, mày làm sao biết được mình thích một cô gái?]
Vừa gửi đi, Lục Hãn Kiêu bỗng cảnh giác cao độ, khi thấy màn hình hiện "Đối phương đang soạn tin", toàn thân liền căng thẳng.
Hạ Nhiên trả lời lại 7 chữ - [Muốn nằm trên cô ấy cả đời.]
"..."
Lục Hãn Kiêu miệng đắng lưỡi khô liếm liếm môi, phong cách của lũ lưu manh đúng là đơn giản mà thô bạo.
Tuy nhiên không thể phủ nhận, đối với đàn ông mà nói thì đây là cách kiểm tra chính xác nhất.
Lục Hãn Kiêu thoáng liên tưởng.
Như vậy, anh đối với Chu Kiều là như thế nào?
Lớn lên xinh đẹp, chân dài tay búp măng, lúc mặc quần trắng sẽ lộ ra vòng eo thon, cũng có lồi có lõm. Lúc buộc tóc lên nhìn đơn giản sạch sẽ. Lúc thả tóc đầy vai thì lại là một đóa hoa nhài.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Hãn Kiêu liền cười rộ lên.
Anh chau chau mày, theo như lý giải này, mình đối Chu Kiều hẳn là không đến mức đó... nhỉ.
Lục Hãn Kiêu ổn định tâm thần, nhất định là do hôm qua bị truyền đến mức lũ lẫn.
"Người lớn lên đẹp trai như mình, phiền não lúc nào cũng nhiều hơn người phàm."
Anh an ủi bản thân một phen, chuẩn bị xuống bếp uống nước, tiện thể bổ sung chút vitamin.
Phòng khách bật một ngọn đèn nhỏ, nhìn qua cửa phòng tắm, khe cửa cũng lộ ra chút ánh sáng.
Là Chu Kiều đang tắm.
Lục Hãn Kiêu nuốt nước miếng, cũng không biết tại sao, lúc đi qua lại lấm la lấm lét như ăn trộm.
Sợ cái gì sẽ gặp cái đó, cửa phòng tắm thật sự đẩy ra, mùi thơm hòa với hơi nóng bốc hơi đập thẳng vào mặt, Chu Kiều cả người thơm nức, đụng thẳng với ánh mắt Lục Hãn Kiêu.
Hai người mặt đối mặt, người này so với người kia càng mất tự nhiên hơn.
Chu Kiều đã thay quần ngủ, nhìn qua đơn giản lại hào phóng. Cô mặc T-shirt, quần áo rộng rãi căn bản nhìn không ra đường cong cơ thể, thế nhưng lại nổi lên tay chân mảnh mai.
Lục Hãn Kiêu mắt nhìn đèn nhìn cửa nhìn trần nhà, chính là không nhìn Chu Kiều. Anh hắng giọng một cái, mãi mới nghẹn ra một câu, "Buổi tối vui vẻ."
"..."
Chu Kiều cũng không được tự nhiên, đáp một tiếng, "Ừ, anh cũng buổi tối vui vẻ."
Lời vừa nói ra, hai người đều có cảm giác lúng túng.
Lục Hãn Kiêu cố làm ra vẻ lạnh nhạt, "Anh đang đi uống thuốc."
"???"
"Vitamin."
Chu Kiều gật gật đầu, lùi về sau một bước, nhường đường nói: "Vậy anh đi uống cho tốt."
Lục Hãn Kiêu sống lưng thẳng tắp, ngẩng cao cằm, đi theo một cách có thể gọi là ngọc thụ lâm phong.
Chu Kiều nhìn bóng lưng hắn, nhíu mày.
Anh này, sao anh lại đi đường này vậy?!
Trong phòng bếp.
Lục Hãn Kiêu đếm từng viên vitamin, A B C D E mỗi loại uống hai viên, uống xong cảm thấy vẫn chưa đủ, anh lại lấy thêm hai viên cẩu kỷ lớn cho vào miệng, lúc này mới có chút cảm giác an toàn.
Dì Tề đi khiêu vũ đến gần 10h mới về, về đến nhà là liên tục phát đi phát lại một bài hát.
Lục Hãn Kiêu ngủ trên giường, cách một cánh cửa cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của lão tiên nữ.
Anh thả quyển sách trong tay xuống, vểnh tai nghe, ồ, chắc là hôm nay học bài mới, một bài tiết tấu vui vẻ 《 Đại bi nguyền rủa 》.
Lục Hãn Kiêu muốn huýt sáo theo, lại phát hiện huýt không chuẩn âm điệu, dứt khoát bắt chéo chân, nghịch điện thoại.
Lục Hãn Kiêu lại nhìn bức ảnh chụp màn hình "dựa vào khen ngợi tặng một nụ hôn" thêm mấy lần, nghĩ lại cũng là lúc đấy đầu óc nóng lên, chả hiểu sao lại đăng trạng thái như thế chứ.
Lục Hãn Kiêu anh vốn lưu manh không từ thủ đoạn, loại việc hôn hít này căn bản hắn có thể dễ dàng làm được mà. Nghĩ đến đây, Lục Hãn Kiêu đang vui vẻ trên giường lại bắt đầu quằn quại.
Lăn lộn vài vòng, bệnh nghiện diễn trò bắt đầu phát tác, anh ôm gối mắng, "Đàng hoàng một chút! Miệng không biết chu lên sao! Đầu lưỡi sao còn không duỗi ra!"
Mắng xong sau, hắn "xùy" một tiếng, cười đến không dừng được.
Nghĩ lại, nếu như kích thích thêm một chút thì sao?
Cái này thật là hưng phấn nha!
Lục Hãn Kiêu cuộn chăn thành một đống, sau đó nhào tới cưỡi lên người nó, trong nháy mắt bắt đầu diễn.
"Tiểu nương tử, theo đại gia đi, dẫn nàng đi ăn ngon uống sướng, đi đến sung sướng tột cùng của đời người!" Nói xong, hắn "bộp" một tiếng đánh vào chăn mền, cả người phía trên cử động-
"Đi! Đi! Đi!" (*)
(*): nguyên văn là Giá! Giá! Giá!, tiếng thúc ngựa chạy ý.
Diễn quá nhập tâm, thế cho nên tiếng động lớn dần cũng không biết.
Dì Tề ngoài cửa đã bị động tĩnh này làm sợ đến ngây người.
Bà dán lỗ tai lên cánh cửa, nơm nớp lo sợ nghe mấy giây, "Trời ơi."
Dì Tề hai tay nắm tóc, sốt ruột xoay quanh, "Trời ơi, thằng bé Hãn Kiêu này, không phải là bị viêm dạ dày di căn, xâm nhập vào não rồi chứ?"
Tiên nữ trung niên càng nghĩ càng sợ hãi, không nhịn được gõ cửa phòng Chu Kiều, "Kiều Kiều, mau mở cửa!"
Chu Kiều chưa ngủ cho nên phản ứng rất nhanh, "Dì Tề, sao vậy ạ?"
Năm phút sau.
Nghe dì Tề dạt dào tình cảm miêu tả bệnh tình xong, Chu Kiều hoàn toàn sa vào trầm mặc.
"Hắn còn nói "Đi đi đi"!" Dì Tề che miệng, vô cùng hoảng sợ, "Từ nhỏ giấc mơ của Hãn Kiêu là làm nhà khoa học, sao giờ mơ ước lại bỗng dưng thay đổi, biến thành làm phu xe rồi?"
Chu Kiều: "..."
"Tiếng động trên giường còn vang rất to, thật đáng sợ." dì Tề vỗ ngực, "Kiều Kiều, cháu lên mạng tra xem, như vậy có phải bị ma nhập không?"
"..."
Lão bảo bối, muốn tìm kiếm thế nào đây? Từ khóa là gì?
Giống như là nhìn thấu nghi vấn của cô, dì Tề nói: "Cháu tìm biểu hiện của ma nhập đi."
Để cho bà an tâm, Chu Kiều làm theo.
Chỉ là ở thời điểm mấu chốt, cô dừng lại một chút, suy nghĩ một lúc, ở khung tìm kiếm đánh một vấn đề -
[Đàn ông 30 tuổi, vì sao đêm hôm khuya khoắt thích vận động trên giường... ]