Hứa Liêm ăn cơm rất nhanh, đồ chay cũng ăn hai miếng, thịt bò thì không đụng đến, vốn muốn dành hết cho Đoạn Trù, chẳng sợ người nọ không thiếu mấy miếng ăn này, nhưng trong tiềm thức cứ thế mà làm.
Đoạn Trù thấy chén mì của y sắp đến đáy, nhấc đũa gắp một nửa phần thịt bò nhét hết vào chén của Hứa Liêm.
Hứa Liêm cả kinh, " Tôi không cần......."
" Không cần thì vứt đi." Đoạn Trù đem một nửa thịt còn dư lại đổ vào chén của mình.
Biết Đoạn Trù không nói giỡn, Hứa Liêm tạm dừng vài giây, cuối cùng gắp thịt lên ăn.
Trong những tháng năm dị chủng hoành hành này, ở biên cảnh trang bị vũ khí quân sự mạnh nhất, bao vây mười hai tinh tệ mà nhân loại có thể sinh tồn, được xưng là " Hàng rào cuối cùng", trong đó có tận ba tinh cầu có hoàn cảnh sinh hoạt cực kém môi trường ác liệt, ít người sinh sống. Mặc cho Nội Các dựng lên cảnh tượng thái bình giả tạo đến cỡ nào cũng không thể che giấu tình trạng tài nguyên nhân loại khan hiếm, mấy thứ như thịt bò cơ bản chỉ chủ tinh mới có, hơn nữa cũng không phải ai trên chủ tinh cũng ăn đến thứ này, nguyên liệu cấp cao thường thường chỉ có số ít người mới được hưởng dụng.
Hứa Liên không dám lãng phí, chút cặn thịt cuối cũng vét sạch bỏ miệng.
Không phải y tham lam, nhưng có thể ăn được một bữa ăn cao cấp cũng thực tốt.
Người máy trí năng sau khi được Đoạn Trù cho phép bắt đầu tiến vào phòng dọn dẹp, rồi bưng lên hai ly trà nóng. Đoạn Trù để chúng tắt đi hệ thống mô phỏng sinh thái ngoài cửa sổ, vì vậy non xanh nước biếc cũng biến mất, chỉ còn lại màn hình ở trong tối tăm phản chiếu ánh sáng lạnh như băng.
Trong không khí có thứ gì đó bị lôi kéo thành dây mảnh, dọc theo xương sống của Hứa Liêm chạy ngược lên, kích cho y phát lạnh.
Đến!
Đoạn Trù đốt một điếu thuốc, cách tầng sương mù mông lung, ánh mắt vốn thâm thuý của hắn nay tựa như vực sâu không đáy. Lẳng lặng xem kĩ, nhìn thẳng vào Hứa Liêm.
Lòng bàn tay Hứa Liêm đổ mồ hôi, cúi đầu nhìn đoá hoa nở trong tách trà, lênh đênh trong nước, không thể chìm cũng chẳng thể nổi.
Đoạn Trù mở miệng trước:" Án bắn chết ông lão kia Thân Vệ quân đến tận giờ vẫn chưa công bố chi tiết cụ thể, cho nên chuyện đến cùng là như thế nào? "
Hứa Liêm muốn mở miệng lại bị Đoạn Trù ngắt lời: " Nghĩ kĩ rồi hãy trả lời tôi, thiếu tá, tôi không phải người có kiên nhẫn, có lẽ chỉ nghe được một lần thôi."
Màu môi Hứa Liêm tái nhợt, " Người là tôi giết. "
Thanh âm của y rất trầm, " Nhưng không phải lạm sát vô tội, ông lão kia.... "
Thanh niên hung hăng nhăn mày, từ góc độ của Đoạn Trù, thần sắc và cảm xúc của Hứa Liêm như bị tàn nhẫn kéo ra hai hướng, càng trầm ổn càng giãy giụa càng hoảng loạn. Đoạn Trù không thể hiểu được, một người làm sao lại phức tạp thành như vậy?
" Ông ta là một người bị lây nhiễm! " Hứa Liêm lại vô tình kéo ra một lời nói dối trăm ngàn chỗ hở, Đoạn Trù chỉ cần nghe một chữ cũng có thể phân rõ thật giả.
Người lây nhiễm? Đoạn Trù nhướng mày, Hứa Liêm biết mình đang nói cái gì sao?
Cái gọi là người lây nhiễm, tức là nhân loại bị dị chủng cắn phải, virus thông qua tuyến nước bọt truyền vào máu, là " quái vật" may mắn sống sót, trong cơ thể chúng cũng sẽ mang theo loại virus trí mạng này, tuy từ người sang người sẽ giảm tác dụng đi nhiều, cho nên nếu ông lão kia thật sự là người lây nhiễm, vậy Hứa Liêm có bắn chết cũng không sao cả.
" Là thật." Sắc mặt Hứa Liêm trắng bệch, toàn thân căng thẳng cao độ, mồ hôi bên thái dương thấm ướt tóc mai: " Anh tin tôi đi! "
Có phải là người lây nhiễm hay không rất dễ phán đoán, giải phẫu thi thể là được. Mặc kệ lý trí hay tình cảm, Đoạn Trù đều thiên hướng Hứa Liêm sẽ không lừa mình, được, coi như những gì người này nói đều là sự thật, nhưng vẫn còn một vấn đề, Đoạn Trù nhìn Hứa Liêm chằm chằm: " Vậy cậu làm sao mà biết được?"
Trên cảng Tường Vi cài đặt thiết bị theo dõi kiểm tra tân tiến nhất, dựa theo cách nói trên Tinh Võng, lúc ấy thiết bị không hề rung cảnh báo, mà Hứa Liêm thì trực tiếp bóp cò bắn chết người, năng lực nhân loại tuyệt không thể siêu việt hơn khoa học kỹ thuật được, thiết bị quan trắc mỗi ngày được bảo trì đúng giờ, không có khả năng bị lỗi!
Dựa trên cơ sở này, Hứa Liêm làm sao mà biết được?
Trốn không thoát.......
Nội tâm Hứa Liêm trống rỗng.
Nói thế nào bây giờ? Nói thật ra tôi cũng là một con "quái vật", chỉ là còn chưa bị nhân loại phát hiện mà thôi, khứu giác cực kì nhạy bén với khí vị và máu dị chủng? Đoạn Trù có lẽ sẽ tin, nhưng chờ đợi y sẽ là điều gì?
Trong giây phút này Hứa Liêm bỗng nhiên hối hận.
Luôn là như thế, chỉ cần đối mặt với Đoạn Trù, bình tĩnh và lý trí của y vĩnh viễn không đủ dùng.
Không thể nói..... cho dù bị Đoạn Trù căm ghét, cũng còn tốt hơn quay lại cái nơi tràn ngập tĩnh mịch cùng tuyệt vọng.
" Trung tướng....." Hứa Liêm hít sâu một hơi, lưng áo đã ẩm ướt, " Người là tôi giết, có một số việc tôi không có cách nào giải thích, anh cứ coi như tôi lạm dụng chức quyền, là tôi......"
Không đợi Hứa Liêm nói hết, Đoạn Trù đột nhiên vươn ra một bàn tay, trực tiếp tóm lấy áo trước ngực y, sau đó kéo cả người y ra quá nửa cái bàn, tới trước mặt hắn.
Hai người bọn họ cách nhau cực gần, gần đến mức có thể rõ ràng cảm nhận hơi thở của đối phương, chén trà nóng bị đánh đổ, cánh tay Hứa Liêm ướt đẫm, đôi mắt đen láy của Đoạn Triệt như có tác dụng nhiếp hồn, y ở trong đó thấy được phiền muộn cùng giận dữ khó nén của người kia.
" Hứa Liêm, cậu coi tôi là thằng đần mà chơi đùa sao?!" Đoạn Trù thấp giọng nói, nhưng mấy giây sau liền giật mình, phẫn nộ rút đi như thuỷ triều, chỉ còn lại kinh ngạc.
Đoạn Trù: " Cậu....."
" Trung tướng." Hốc mắt Hứa Liêm không khống chế được mà đỏ lên, khiến cho vẻ âm trầm tử khí trên người y tan bớt vài phần, lộ ra ưu thương nhàn nhạt, thanh niên này ngay cả hô hấp cũng là khí lạnh, đứt quãng mà va chạm lên mu bàn tay Đoạn Trù. " Có một số chuyện tôi không thể nói, hiện tại....... Không tiện, thật sự không tiện! Nhưng tôi có thể bảo đảm với ngài, tôi tuyệt đối sẽ không thương tổn nhân loại, không làm những việc giẫm đạp lên tín ngưỡng, xin ngài hãy cho tôi thêm chút thời gian, có được không?"
Mỗi người đều có những bí mật riêng, bí mật của Hứa Liêm liên quan đến dị chủng cùng người lây nhiễm, bí mật này không thuộc về riêng mình y, mà có thể bị phân thành an toàn nhân loại, Đoạn Trù hoàn toàn có lập trường không đáp ứng, thậm chí còn có thể bắt giữ y vào ngục thẩm vấn.
Rất bình thường...... Hứa Liêm tựa như ngã xuống vực sâu, y nhanh chóng an tĩnh lại, chờ đợi thanh đao trên đầu rơi xuống.
" Được. "
Giữa khoảng trống thời gian, Hứa Liêm trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đoạn Trù ở trên cao nhìn xuống, đôi mắt đen thẳm cắn nuốt tất cả cảm xúc, khiến hắn thoạt trông túc mục lại bất cận nhân tình*, " Được, tôi chờ đến ngày cậu thẳng thắn thành khẩn với tôi, nhưng trước lúc đó, hy vọng thiếu tá có thể đứng ở nơi tôi nhìn thấy, để đảm bảo cậu sẽ không làm ra bất luận hành vi nào tạo thành uy hiếp cho nhận loại. "
* túc mục = nghiêm túc trang nghiêm, bất cận nhân tình = khó gần không hoà ái.
Hứa Liêm ngây ngốc gật đầu, " Ừm! "
Nếu Tô Việt Nhiên có mặt ở đây, hắn chắc chắn sẽ muốn hỏi một câu, " Các cậu chơi trò gia đình đấy à?! "
Vốn là một sự việc khó phân biệt đúng sai, nhưng khi Đoạn Trù nhìn thấy tầng tuyệt vọng nơi đáy mắt Hứa Liêm, trong lòng như có vết rách, cứ vậy mà đáp ứng.
Nếu lời Hứa Liêm nói là giả, vậy thì hắn sẽ tự mình vì y mà tiễn đưa.
Đôi lời: Gáy to lắm, đến lúc đó người khóc to nhất lại là anh ta.