Hứa Liêm chưa từng ăn đồ ngọt, đại não của y bị đủ loại giết chóc máy móc hoá, thế giới lấp đầy bởi lạnh băng và hắc ám, thường thức khuyết thiếu đến đáng thương, chỉ biết trẻ nhỏ thích ăn kẹo, lại chẳng hề biết có một số chỉ có thể ăn ít hoặc thậm chí không thể ăn.
Lòng tốt của y không chỉ không giúp được gì, còn gây trở ngại cho người khác. Không biết Đoạn Trù sẽ nghĩ thế nào, Hứa Liêm tay day day ấn đường*, ngồi về chỗ công tác.
*ấn đường: vị trí giữa hai đầu lông mày.
Hứa Liêm thích Đoạn Trù, đây là việc không cần nghi ngờ, thậm chí có thể nói trong thế giới khuyết thiếu mọi mặt cảm xúc này là điều duy nhất y có thể xác định rõ ràng. Nhưng trừ bỏ hai năm trước thức tỉnh " nhân tính" gây ra xúc động bồng bột kia, y chẳng có biện pháp nào mà bình thản đối diện Đoạn Trù, như là sâu bọ dưới cống ngầm, khát vọng mặt trời lại chẳng thể lộ diện trong ánh sáng, bởi vì làn da sẽ bị thối rữa, lý trí sẽ tiêu tan.
Xét đến cùng thì Hứa Liêm quá tự ti, tự ti đến cả việc xuất hiện trước mặt Đoạn Trù cũng là việc nan giải khó làm.
Y không hề muốn như vậy... Hứa Liêm vô thức xé rách băng gạc trên tay, vải quấn lỏng ra, lộ vết sẹo mờ trong lòng bàn tay, năng lực tự lành tuyệt không thuộc về phạm trù nhân loại.
" Khôi phục thật sự không tồi nhỉ." Sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp, Hứa Liêm đầu óc trống rỗng một giây, y dùng hết sức mới khống chế bản năng không giấu đi bàn tay, bất kì chút thất thố nào trước mặt Đoạn Trù đều có thể khiến hắn sinh ra nghi ngờ. Thân thể y như cỗ máy rỉ sét, cực kỳ chậm chạp xoay người về sau.
Bất luận trong lòng có sóng to gió lớn cỡ nào, thần sắc Hứa Liêm vẫn mảy may không đổi, lạnh lạnh đáp, " Trung tướng."
" Dùng dịch chữa trị?" Đoạn Trù vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay của người kia, khẽ nhướn mày, khả năng phục hồi vượt mức quy định này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Hứa Liêm gật đầu, " Đúng vậy."
Thời đại Interstellar*, không chỉ khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ mà y học cũng vậy, nếu như vào thời Lam tinh viễn cổ có một số bệnh nan y khó trị thì giờ đây đã mở ra đột phá, cũng như có một số ca phẫu thuật lớn chỉ cần có tiền, sáng đến chiều về là chuyện thường. Dịch chữa trị là một loại dược phẩm phổ biến, kích thích miệng vết thương nhanh chóng phục hồi, nhưng nó cũng chia ra ba bảy loại, cái loại nhanh lành mà không đau đúng là giá ở trên trời, Đoạn Trù hoàn toàn không cho rằng Hứa Liêm chịu bỏ một số tiền lớn dùng thuốc tốt nhất để chữa trị, lại nhìn nhìn tốc độ phục hồi trên vết thương, hẳn là mỗi ngày y đều ngâm tay trong dịch chữa trị giá rẻ, thật đúng là giỏi nhịn đau.
*đồng nghĩa với Tinh tế, mà đổi tí cho sang miệng. Nghĩa tiếng việt là giữa các vì sao. ( vd: Interstellar travel)
Đoạn Trù có hơi khó chịu, đến khi mắt thấy hai gói mì xếp chồng trên bàn công tác của Hứa Liêm, hàng lông mày nhăn càng sâu.
Hứa Liêm càng thêm hốt hoảng, Đoạn Trù chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì rồi....
" Thiếu tá, tôi ước lượng đống kẹo cậu mua cho Đoạn Trạch một chút, hẳn là đã tiêu sạch ba tháng tiền lương đúng không, thằng bé kia không còn là trẻ con nữa, không cần mỗi ngày đi dỗ dành nó như vậy." Ngữ khí Đoạn Trù lãnh ngạnh*.
*lãnh= lạnh, ngạnh = cứng.
Hắn quen thói nói chuyện công việc hoá, nói xong nhìn Hứa Liêm hơi mím môi thì lại hối hận.
" Xin, xin lỗi. " Hứa Liêm thấp giọng. " Tôi không biết cậu bé không thể ăn quá nhiều kẹo, về sau tôi sẽ chú ý."
Đoạn Trù tạm dừng một chút, " Tôi không có ý trách cậu."
Hứa Liêm có chút ngạc nhiên, " Vâng......"
Bác sĩ nói không thể ăn quá nhiều đường, có tỉ lệ khiến bệnh tình thêm nghiêm trọng, Hứa Liêm vốn dĩ tưởng rằng Đoạn Trù sẽ nổi trận lôi đình. Ngôn Tình Hài
" Đi thôi." Đoạn Trù bỗng nhiên mở miệng: " Trong khoảng thời gian này cảm ơn cậu đã chăm sóc em trai tôi, tôi mờ cậu ăn cơm. " Hắn không phải người mù, những gì Hứa Liêm hỗ trợ cung cấp cho Đoạn Trạch đều là thứ tốt nhất.
Đầu óc Hứa Liêm bị thay đổi này đập đến kẹt ổ cứng, y theo bản năng nói: " Không cần đâu trung tướng, tôi còn có phiên trực...."
" Tôi đã hỏi trung uý Colin, từ hôm qua cậu đã được phép có ngày nghỉ. " Đoạn Trù không chút khách sáo đánh gãy lời nói dối y lâm thời bịa đặt ra.
Hứa Liêm: "....."
Hứa Liêm nắm chặt bàn tay để bên mép quần, cùng Đoạn Trù ăn cơm là một sự dụ hoặc quá lớn, tự ti của y tràn về như lũ, nhưng đồng thời xúc động đồng ý càng thêm mãnh liệt, chẳng sợ mục đích bữa cơm này của Đoạn Trù không đơn giản như vậy, cuối cùng y vẫn nghĩa vô phản cố* mà đáp ứng, " Vậy từ chối thì bất kính, trung tướng. "
*biết là không thể nhưng vẫn làm, liều mình không do dự. ( Ôi dồi ôi xin rcm bài Anh là của Phúc Dư - Sơn Chỉ Xuyên Hành, hợp cụm thành ngữ này lắm)
Đoạn Trù nhìn mái tóc hơi xoăn của thanh niên che khuất cảm xúc trên khuôn mặt, chỉ lộ ra một đoạn hàm dưới trắng nõn đang căng chặt, biểu thị sự khẩn trương thấp thỏm, còn có thứ gì đó giấu đến càng sâu không rõ ràng lắm. Đoạn Trù không kịp nắm bắt ý tứ ấy, trong giây lát hoảng hốt hắn như trở về hai năm trước, cái người đứng dưới toà office chặn đường hắn, vẻ mặt nhiệt tình mà biểu đạt tình cảm kia không phải Hứa Liêm mà chỉ là ảo giác của hắn, từ lần đó trở đi y đặc biệt an tĩnh sinh hoạt, cứ như đã dùng hết dũng khí cả một đời này.
* Cho ai không hiểu thì Hứa Liêm cao tận 1m8, Đoạn Trù còn hơn cả cái đầu, từ góc độ trên cao nhìn xuống, Hứa Liêm mặc quân phục, hai bên đứng gần nên chỉ có thể thấy sống mũi, hàm dưới, còn phần trên bị tóc che mất rồi. Suy ra anh ta phải cao tầm 1m9 2m...
Thời khắc ấy Đoạn Trù cũng không biết được chờ đến một ngày nọ trong tương lai xé mở sự thật, ước chừng sẽ tra tấn hắn cả đời này, chẳng sợ giữ được Hứa Liêm, có được y, cũng sẽ bừng tỉnh khi đêm về, lo lắng nhìn xem người bên cạnh còn ở đây không. Hắn sẽ mơ thấy cái ngày hè nắng chói chang ấy, Hứa Liêm đứng đó sống động lại dũng cảm, nhân tính thức tỉnh tựa như luồng ánh sáng rực rỡ bùng cháy, chiếu rọi vào hơn hai mươi năm đen tối tra tấn y từng ngày.
Hứa Liêm cho hắn, vĩnh viễn là những thứ tốt đẹp nhất.
Đoạn Trù không cần đến thăm Đoạn Trạch nữa, tựa như lời hắn nói, đứa nhỏ này chẳng hề yếu ớt. Hắn mở cửa phi hành khí, mang theo Hứa Liêm lái tới một nhà hàng dùng cơm.
Nhà hàng này luôn nghiêm khắc giữ gìn riêng tư khách hàng, mặc cho giám đốc ở đây shock đến cỡ nào khi thấy Đoạn Trù và Hứa Liêm cùng nhau xuất hiện, nhưng vẫn vô cùng chuyên nghiệp khôi phục bình tĩnh.
Đoạn Trù đặt một phòng riêng, hoàn cảnh u tĩnh, bên ngoài cửa sổ là màn hình lớn mô phỏng sinh thái tự nhiên siêu thật, non xanh nước biếc, mây mờ quanh đỉnh, ngẫu nhiên còn có tiếng chim rừng thanh thuý hót vang.
Hứa Liêm thật cẩn thận ngồi xuống, y rất ít khi tới những nơi thế này, trong não nhanh nhẹn sưu tầm những chú ý khi dùng bữa tại nhà hàng cao cấp, không hy vọng ở trước mặt Đoạn Trù làm ra hành vi thất thố, thực đáng tiếc vẫn không có thu hoạch gì.
Cũng còn may Đoạn Trù không câu nệ, y dùng trí não trên cổ tay quét mở thực đơn, giữa bàn ăn lập tức hiện ra một màn hình lập thể với đủ loại món ăn đặc sắc.
Đoạn Trù nhìn về phía Hứa Liêm: " Muốn ăn cái gì?"
Hứa Liêm liếm liếm môi, đầu lưỡi phấn nộn chợt loé qua, đây là động tác vô thức khi y khẩn trương, Đoạn Trù chưa từng biết mình có thể quan sát người này chi tiết đến vậy.
Hứa Liêm xem không hiểu nội dung thực đơn, nếu chỉ dựa vào tên gọi văn nhã hay màu sắc rực rỡ thì y không thể phân biệt nguyên liệu thành phần, cuối cùng Hứa Liêm nhìn đến một chén mì, là cái kiểu canh mì gà phổ biến, bên trên còn rải mấy miếng thịt. Đối với thêm thịt, Hứa Liêm cảm thấy đã thấy đủ rồi, y vươn ngón tay chỉ: " Cái này đi. "
Đoạn Trù khác với Hứa Liêm, cho dù có bị trục xuất khỏi chủ tinh hai năm, trên vai gánh ít nhiều thứ, thì từ trong xương cốt hắn vẫn cứ là quý công tử không lo ăn mặc, cả kể không đánh trận hành quân đi chăng nữa, gia nghiệp tổ tiên để lại đủ cho hắn ăn no nằm chết đến khi xuống mồ. Đoạn Trù cuối cùng cũng nhận ra Hứa Liêm không am hiểu gọi món, hắn chẳng những không biểu hiện ra chút cảm xúc nào khiến Hứa Liêm cảm thấy nan kham, ngược lại sảng khoái gọi hai chén mì gà, còn thêm một suất thịt bò lớn và thức ăn chay.
Đồ ăn được mang lên, Hứa Liêm ăn vô cùng an tĩnh, tư thái chưa bàn đến có ưu nhã hay chưa, nhưng khiến người đối diện thoải mái.
Hứa Liêm vẫn còn mặc bộ quân trang màu lục viền vàng, không chút cẩu thả, nhưng chỉ cần thanh niên cúi đầu ăn, vị trí cổ và cổ áo sẽ cắt ra một khe hở, lộ xương bả vai nhô lên, như là tước điểu* bị giam giữ trong cái lồng hắc ám, thiếu điều muốn giương rộng cánh chim.
*chim, thành thật mà nói nếu là chữ tước kia thì ghép lại sẽ thành chim sẻ...
Nói tóm lại, đẹp.
Nhưng cũng có một loại cảm giác gầy đến trơ cả xương không thể che lấp.
Đoạn Trù bỗng có chút ăn mà không biết mùi vị, hắn chợt nhớ đến hôm ấy Tô Việt Nhiên hỏi mình, " Cậu còn nhớ rõ bản thân vì sao từ chối Hứa Liêm không?"
Vì cái gì?
Bởi vì nguy cơ tứ phía, tương lai nhân loại rung chuyển, thật sự không có tinh lực đàm chuyện yêu đương, nhưng cái người thanh niên ánh mắt trong suốt của hai năm trước ấy, thật sự đã từng lưu lại trong giấc mộng của hắn thật lâu thật lâu, cũng vì có nguyên nhân này, sau khi trở lại chủ tinh vừa nhìn thấy Hứa Liêm liền mất kiểm soát, nặng lời chỉ trích y.
Bởi vì Đoạn Trù thất vọng khi Hứa Liêm lạm sát người vô tội, thất vọng y trở thành nanh vuốt của Nội các.
Người đối với ái mộ, luôn luôn hy vọng đối phương có thể duy trì sạch sẽ tốt đẹp thuở ban sơ.
Đôi lời: Nói chung là thích nhau, suýt lầm rằng crush gia nhập trận doanh bên địch, nên là tự tổn hại mình. Nhưng mà mắng crush bao nhiêu thì tự đau nòng bấy nhiêu.