Biển sao trời mênh mông xanh thẫm, một vệt sáng vụt qua như lưỡi đao sắc bén rạch mở một khe hở trên màn trời, thực nhanh từ bên trong một chiếc phi hạm cỡ lớn chậm rãi xuất hiện.
Đây là một tiếp điểm không gian* gần Miller Star.
*như bao lần nay vẫn giải thích lại, như kĩ thuật gấp không gian để nhảy qua vậy, mà chắc vì đường bay vũ trụ đã thiết lập rồi nên có các sẵn điểm nhảy dị đó.
Hứa Liêm đứng bên cửa sổ an tĩnh ngắm nhìn sự rộng lớn và bí ẩn mà bên ngoài chủ tinh không thấy được.
" Vẫn còn xem? " Đoạn Trù xử lý xong một vài công vụ đã qua hai tiếng, quay về thấy Hứa Liêm vẫn duy trì tư thế trước đó, " Ăn cơm thôi. "
" Vâng. " Hứa Liêm đáp.
Trước khi đi Đoạn Trù hung hăng " lừa" Nội các một phen, phi hạm chạy chậm là bởi chịu tải chở đại lượng vật tư, Camo White có lẽ là cảm thấy còn trông thấy Đoạn Trù nữa ông ta sẽ đột quỵ mất, cho nên lần này ký giấy đặc biệt thống khoái.
Phi hạm rạng sáng 6 giờ xuất phát, đã chạy được bốn tiếng.
Hai chén mì đơn giản rải thêm chút hành vụn, ở biên cảnh đã được coi là vô cùng mỹ vị, Hứa Liêm ăn một ngụm, lúc quấy mì nhận thấy đầu đũa đụng phải thứ gì đó, gắp lên mới biết là một quả trứng luộc, tức thì sửng sốt nhìn vào chén Thượng tướng, chỉ có mì không.
" Anh không cần. " Đoạn Trù biết Hứa Liêm muốn làm gì, " Dám bỏ vào trong chén của anh thì xử trí theo quân pháp. "
Đầu ngón tay Hứa Liêm nóng lên, nhịn không được nhếch khoé miệng, sau đó một ngụm nhét trứng luộc vào miệng.
" Chức vị của em được định ra rồi, vẫn là trung tá. " Đoạn Trù hai ba miếng giải quyết xong cơm trưa, nhẹ giọng nói: " Hứa Liêm, tuyến biên cảnh không thể so với chủ tinh, là nơi hoàn toàn dựa vào chiến tích và công huân để nói chuyện, em ở đó sẽ có nhiều đất dụng võ hơn. "
Hứa Liêm sửng sốt, có đất dụng võ? Y không có định làm vậy.
" Vậy em sẽ đi theo ai? " Hứa Liêm hỏi.
" Đi theo anh đó. " Đoạn Trù bật cười: " Nếu không em còn tưởng em đi theo ai? "
Hứa Liêm liền yên tâm: " Được. "
Có vài lời Đoạn Trù vẫn chưa nói ra khỏi miệng. Hắn là quan chỉ huy tối cao của 30o ngàn quân biên cảnh, có thể được hắn tín nhiệm, ở bên cạnh hắn làm việc đều là người xuất sắc ưu tú nhất, thân phận quân Thân Vệ của Hứa Liêm khẳng định sẽ không giấu được, chắc chắn sẽ khiến một số cảm thấy phản cảm, hơn nữa công huân của y ở chủ tinh đám binh sĩ biên cảnh kia cũng sẽ không thừa nhận, những ngày mới đến sinh hoạt sẽ không được tốt lắm.
Nhưng Đoạn Trù không tính toán thay Hứa Liêm giải vây.
Bởi vì tự thân Hứa Liêm đã có một loại năng lực —— khiến người tin phục và tôn trọng, nhưng hình như bản thân y vẫn chưa phát hiện ra.
Hứa Liêm như là một " sinh vật " giấu trong vỏ kén đang tập tễnh bước đi, y tự định nghĩa mình như vậy, nhưng trên thực tế y là một con người, tuy Đoạn Trù vẫn chưa hiểu hết quá khứ trước kia của y, nhưng hắn muốn để Hứa Liêm tự mình đứng lên.
" Mệt thì ngủ đi, ở đây hết thảy tuỳ ý em sử dụng. " Công vụ của Đoạn Trù bận rộn, tư liệu ở biên phòng một đống lớn tràn vào trí não như nước lũ, hắn cần phải nhanh chóng xử lí xong xuôi.
" Được. " Hứa Liêm ngoài miệng đáp vậy, ánh mắt lại mang theo quyến luyến và chút mong đợi.
Đoạn Trù cũng chung cảm giác này, hắn giơ tay nhẹ cọ cọ khuôn mặt người kia, " Buổi tối anh sẽ trở lại. "
Cảm giác được nhiệt độ trên người đối phương, Hứa Liêm liền thoả mãn.
Đoạn Trù vừa đi không bao lâu, cửa phòng bị gõ vang, không đợi Hứa Liêm đồng ý đối phương liền quẹt thẻ bước vào, trừ bỏ tiểu thiếu gia Đoạn Trạch thì còn ai vào đây?
Đoạn Trạch ôm một cuốn sách về vũ trụ nguyên sơ, banh cái mặt nhảy lên sofa ngồi xuống, mở sách ra nhìn không quá hai giây liền quay đầu trừng Hứa Liêm, " Lần đầu tiên rời chủ tinh xa như vậy, anh sẽ không sợ hãi chứ? "
Hứa Liêm: "......" Y thì có gì phải sợ hãi?
Biết đứa nhỏ này có ý tốt, Hứa Liêm lắc đầu: " Không sợ hãi. "
" Em cũng nghĩ vậy. " Đoạn Trạch hừ nhẹ, dừng một chút dẩu môi: " Người nhu nhược mới sợ hãi. "
Hứa Liêm: "......" Cho nên nhóc xuất hiện ở trong phòng tôi để làm gì?
Đoạn Trạch đương nhiên sẽ không thừa nhận bởi vì tối qua trên diễn đàn Tinh Võng nhóc đọc được một câu chuyện thần quái, hôm nay một mình ngồi trong căn phòng vắng lặng khiến nhóc nổi hết da gà, anh trai còn đang vội làm việc, căn bản sẽ không thèm quản nhóc, chưa kể nói " sợ hãi" gì gì đấy quá mất mặt! Trừ bỏ anh trai nhóc, người duy nhất cho nhóc cảm giác an toàn chính là Hứa Liêm.
Đoạn Trạch móc trong túi ra một khối kẹo ném cho Hứa Liêm, Hứa Liêm chính xác bắt được, vừa thấy là chocolate có nhân, y cười nói: " Cảm ơn tiểu thiếu gia. "
Đoạn Trạch: " Hừ! "
Được hơi thở Đoạn Trù hoàn toàn bao phủ, tựa như xua đuổi những ác mộng tanh hôi ấy đi xa, ngay cả Đoạn Trạch bên cạnh cũng khiến Hứa Liêm cảm thấy an tâm, y không tự giác thả lỏng cơ thể, vốn còn đang ngồi cạnh Đoạn Trạch cùng đọc sách, nhưng thật nhanh sau đó mi mắt khép lại, cuốn sách "bang" một tiếng ngã vào trong lồng ngực, y dựa vào trên tay vịn, ngũ quan nhu hoà nhẹ nhàng.
Đoạn Trạch chú ý tới, kiên nhẫn trên mặt biến mất không thấy đâu nữa, nhóc nhảy xuống sofa rón rén đi tìm thảm lông, trải thảm trải đến cánh tay nhỏ mỏi nhức, toàn bộ sofa được phủ lên một lớp lông mềm.
" Thật phiền phức. " Đoạn Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm, lại cẩn thận đắp chăn giúp Hứa Liêm, xong xuôi nhóc nhìn chằm chằm Hứa Liêm, cảm thấy cái người này thật sự rất đẹp, cái cô Mira gì đó kia căn bản không bì được.
Đoạn Trạch chỉ là một đứa nhỏ, nhóc chưa bao giờ thật sự chán ghét Hứa Liêm, hai năm trước không thích là bởi bị nhiều nhân tố ảnh hưởng, lúc đó thân thể nhóc không tốt, vô cùng ỷ lại anh trai, chán ghét tất cả những người xa lạ có ý đồ tới gần anh nhóc, hơn nữa chuyện Hứa Liêm theo đuổi anh trai bị lộ ra, trên Tinh Võng một mảnh rối loạn, nhóc nhỏ tuổi không đủ sức phán đoán, vừa thấy mọi người đánh giá Hứa Liêm không tốt liền cảm thấy người này không phải người tốt lành gì, tóm lại là rất có thành kiến.
Mà hiện giờ gạt bỏ những thành kiến đó, Đoạn Trạch mới bừng tỉnh phát hiện, trong những người theo đuổi anh trai nhóc, chẳng có ai tốt bằng Hứa Liêm.
Đoạn Trạch lần nữa nhặt sách lên đọc, nhưng người bên cạnh hít thở đều đều, tựa như ngủ rất ngon? Tối hôm qua Đoạn Trạch ngủ không được ngon lắm, thế là cơn buồn ngủ đánh úp lại, nhóc chẳng buồn giãy giụa, cứ thế ngả sang bên cạnh thiếp đi.
May là sofa rất lớn.
Tiếp điểm không gian dù cho có vượt qua yên bình cỡ nào cũng khiến người sinh ra cảm giác khó chịu, Đoạn Trù vừa công tác là quên mất thời gian, ngẩng đầu nhìn lên đã tới 7 giờ tối.
Hắn vặn vặn cái cổ đã cứng đờ, tính toán định đi xem Đoạn Trạch một lát, ai ngờ trong phòng trống rỗng không một bóng người, Đoạn Trù nhíu mày mở ra trí não bật định vị, sau đó chân mày nhảy dựng.
Bên trên hiển thị Đoạn Trạch đang ở trong phòng Hứa Liêm.
Nhãi ranh này lại đang làm cái gì đây?
Đoạn Trù đẩy nhanh bước đi, sau khi mở cửa ra trông thấy Hứa Liêm đang nghiêng người ngủ trên sofa, thảm lông đắp ngang ngực, một bên còn có nửa cái đầu xù lông màu đen.
Đoạn Trù: "......"
Há, ngoài miệng kêu không thích Hứa Liêm, anh dâu nào chả như nhau, quay đầu lại bò đến bên cạnh người ta ngủ?
Không ai so với Đoạn Trù hiểu rõ cái tính thích ứng hoàn cảnh xa lạ của Đoạn Trạch, phải nói là cực kém! Vừa đến chủ tinh bị người Nội các khống chế, Đoạn Trạch liên tục hai ngày mất ngủ, dọn đến trạm trung chuyển tình huống mới đỡ đi.
Hai vị tổ tông....... Đoạn Trù mặc niệm trong lòng, sau đó không chút do dự đào Đoạn Trạch ra khỏi ổ chăn đưa về phòng của nhóc, chiếm tiện nghi của ai hả?
Phi hạm trong vũ trụ bay suốt một tuần, cuối cùng cũng cập tuyến biên cảnh.
Toà office ở biên cảnh dựa vào một toà núi lớn xây lên, trong núi chứa rất nhiều đá năng lượng, vừa cung cấp điện cho toàn bộ toà nhà, vừa coi như là một tấm lá chắn vững chắc kiên cố, có thể nói là " được trời ưu ái". Nơi này rời ra hệ Mặt trời, ánh nắng chỉ chiếu vào lúc 6 giờ sáng trong vòng một tiếng, thời gian khác chỉ có mưa sao băng dày đặc chiếu sáng phía chân trời.
Dị chủng là sinh vật vô cùng ưa thích bóng tối, vì để đối kháng với chủng tộc này, nhân loại cũng dần dần thích nghi với hoàn cảnh khiến lòng người hoảng loạn này.
Phi hạm hạ cánh đáp xuống mặt đất, từ ngoài cửa sổ có thể trông thấy toà office bao là hùng vĩ nơi biên cảnh, đối lập với toà office của Nội các, nó được xây mở rộng gấp mười lần, từng tầng cửa sổ bố trí dày đặc, đèn đuốc sáng trưng, phi hành khí loại nhỏ bay đến bay đi, trông vô cùng bận rộn.
Cửa khoang hạm mở ra, tất cả quan quân cấp thượng uý trở lên đều có mặt, người đàn ông đứng đầu là thân hình thẳng tắp ý cười đầy mặt, đúng là Buddy Alex.
" Thượng tướng! " Buddy hành quân lễ, mọi người phía sau động tác cùng nhau nhất trí, không phát ra chút tạp âm nào, có thể thấy được sự thống nhất trong hành động.
Quân đội biên phòng có một bộ phận đã từng lệ thuộc quân đoàn Diều Hâu, rất nhiều tướng lĩnh đều do chính cha Đoạn Trù dìu dắt, hổ phụ vô khuyển tử*, từng chiến tích công huân của Đoạn Trù khiến hắn trở thành một cá thể độc lập, không cần hưởng ké bất kỳ vinh quang của ai.
* đại khái là cha giỏi con cũng xuất sắc.
Đây là nơi Đoạn Trù có tiếng nói tuyệt đối, là người có quyền quyết định nhất.
Màn chào hỏi đơn giản qua đi, mọi người cùng đi về phía toà nhà.
Hứa Liêm vẫn luôn đi bên cạnh Đoạn Trù, bất kể là ngoại hình xuất chúng hay thân phận " thân tín " của Đoạn Trù đều hấp dẫn một đám ánh mắt hướng về bên này.
Tựa như Đoạn Trù sở liệu, thân phận Thân Vệ quân của Hứa Liêm vẫn chưa bị xoá đi, đây cũng là Camo White cố ý làm, ông ta nếu không đã không giữ được Hứa Liêm, thì cũng không để y sinh hoạt thoải mái về sau.
Đoạn Trù và Buddy cùng vài vị quan chỉ huy vào phòng hội nghị, Hứa Liêm và một đám người lưu lại bên ngoài, sau khi cửa phòng họp đóng lại, Đoạn Trù chưa từng quay đầu lại một lần.
Ánh mắt dò xét trên người ngày càng thấu xương, nhưng Hứa Liêm chẳng chút sợ hãi, thậm chí y cảm thấy cách làm của Thượng tướng không có gì sai, phương thức nhìn người và vật này ở một góc độ nào đó đúng là công bằng, thực thích hợp với y.
" Thân Vệ quân? " Một giọng nói khinh miệt hài hước đánh vỡ yên lặng, không khí đột nhiên quỷ dị hẳn, người nói chuyện có một mái tóc vàng, hai tư hai lăm tuổi, diện mạo trương dương lại anh tuấn, " Thân Vệ quân tới tuyến Biên phòng thích nghi nổi sao? "
Hứa Liêm nhẹ giọng: " Có thể thích nghi. "
Người kia tiếp tục cười lạnh: " Không phải là nhãn tuyến* Nội các xếp vào bên người Thượng tướng đấy chứ. " Ngay sau đó ánh mắt đối phương liền sắc bén hơn: " Cậu rốt cuộc có tư cách gì mà đứng ở bên người Thượng tướng? "
*tựa như gián điệp dị đó
Người nói chuyện tên Vincent, đương nhiên, anh ta và Đoạn Trù không có tình cảm riêng tư gì cả, nhưng ghen ghét Hứa Liêm là thật, nguyên nhân rất đơn giản, người Vincent sùng bái nhất ngoài ông già nhà mình thì còn có Thượng tướng, từ khi gia nhập quân đội biên phòng vẫn luôn vô cùng nỗ lực, muốn được cùng Thượng tướng kề vai chiến đấu, đây là nhiệt huyết đơn thuần đến từ sự thừa nhận giữa đám đàn ông với nhau.
Vincent thích dùng thực lực nói chuyện, đối với quân Thân Vệ và quân đoàn 1 từ xưa đến này luôn khịt mũi coi thường, cảm thấy bọn họ là một đám hèn nhát, tự nhiên khi đối mặt với Hứa Liêm cũng không hoà nhã nổi.
Hứa Liêm đối diện ánh mắt Vincent, gằn giọng: " Tôi có tư cách gì? Cậu muốn thử xem sao? "
Khiêu khích giữa mãnh thú là tuyệt đối không có chuyện lùi bước.
Ở tuyến biên phòng có một " trại giác đấu* " nổi tiếng, tràn ngập nhiệt huyết và bạo lực, nhưng quân nhân có quy tắc của quân nhân, vì để cho đám bọn họ phát tiết cảm xúc một cách thích hợp, bên trên sẽ mắt nhắm mắt mở với tồn tại của " trại đấu sĩ", cũng coi như là chuyện tốt, binh sĩ cũng giống như đao kiếm, càng mài mới càng bén được.
*gốc là giác đấu doanh, giác đấu tức gladiator, võ sĩ giác đấu của La Mã cổ đại ( được đào tạo để mua vui trong các trường đấu, chi tiết tra Wiki), doanh thì các biết rồi đấy doanh trong doanh trại.
Ai cũng không nghĩ tới ngày Thượng tướng quay về " trại đấu sĩ" liền mở cửa, tiếng kèn vù vù vang lên, thuyết minh có người phát ra khiêu chiến, và có người đã ứng chiến.
Trong phòng hội nghị, Đoạn Trù nghe thấy âm thanh, khoé miệng khẽ nhếch lên.