Note: Tiêu đề nói lên tất cả!!! Tung hoa! Cơ mà quá trình hơi choá gâu xíu.
Đoạn Trù xem tin nhắn trả lời bị chọc đến tức cười.
Tô Việt Nhiên trộm liếc một cái, cũng rất khiếp sợ, " Mặt trời sắp mọc từ đằng Tây hả? Không ngờ Hứa Liêm còn biết từ chối cậu? "
Đoạn Trù: " Cậu không nói câu nào thì sẽ chết à? "
Tô Việt Nhiên chớp chớp mắt, " Chuyện tốt đấy chứ. "
Đoạn Trù lạnh lùng nhìn anh ta.
Tô Việt Nhiên lui về sau một bước, giải thích: " Này chứng minh quan hệ hai người đã gần gũi hơn nhiều rồi, bằng không dựa theo tính nết của Hứa Liêm chắc chắn sẽ không như vậy nha." Bỗng anh ta khựng lại, " Khoan đã, không phải là do ban nãy Mira tới đây chứ? "
Đoạn Trù chưa từng yêu đương, cũng không có kinh nghiệm gì, hiện giờ nghe Tô Việt Nhiên nói vậy, đầu óc load ba hồi cuối cùng nghẹn ra một câu: " Ý của cậu là..... Hứa Liêm đang ghen? "
Tô Việt Nhiên gật gật đầu.
Đoạn Trù không quá tin tưởng: " Nhưng mà tôi chưa từng nói chuyện với Mira quá mấy câu. "
Tô Thượng tá không nhịn được tặng hắn một ánh mắt coi thường, " Thế nhưng rất nhiều người đều biết Mira thích cậu, nếu bây giờ Chu Mính Tình tới tìm Hứa Liêm, hai người bọn họ chỉ gọi nhau một tiếng, cười một cái, còn lại chưa làm gì cả, cậu sẽ cảm thấy thế nào hả? "
Đoạn Trù nhíu mày một cái thật sâu.
Tốt lắm, bắt đầu tức giận rồi kia kìa.
" Thì ra là thế......" Đoạn Trù giống như vừa phát hiện châu lục mới.
Buổi chiều huấn luyện, Hứa Liêm không hề giữ lại thực lực, hành partner cùng tổ đến chết đi sống lại, ý đố muốn dùng huấn luyện để tê liệt bản thân, nhưng mỗi khi yên tĩnh lại trong đầu vẫn rối như mớ bòng bong. Y đi lấy thêm nước, theo bản năng không vi phạm dặn dò của Đoạn Trù, vẫn đi lấy nước ấm. Hứa Liêm một hơi uống hơn nửa ly, trong lúc điều chỉnh hô hấp nghe thấy có người nhỏ giọng bàn tán: " Làm sao có thể chịu đựng được nhỉ? Cứ như là quái vật ấy. "
Ánh mắt Hứa Liêm nhàn nhạt, nghĩ thầm tôi chính là quái vật đấy.
Đoạn Trù đứng trước cửa sổ sát đất, sắc mặt không được tốt lắm, Hứa Liêm cứ theo đà này tiếp tục huấn luyện sợ là sẽ bị căng cơ mất.
Hứa Liêm không biết vì cái gì tức giận và chua xót, trừ bỏ một chút khó nói rõ, còn có càng sâu xa hơn là một loại tự chán ghét bản thân, loại chán ghét này từ sau khi quyết định duy trì khoảng cách với Đoạn Trù quả thực đã đạt tới đỉnh điểm!
Chạy 3000 mét, Hứa Liêm là người dẫn đầu trên đường băng, y lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Còn chưa đủ.
Nhưng vào lúc này tiếng chuông vang lên, trên đài phát ra thông báo: Buổi tập hôm nay đến đây kết thúc.
Mọi người sửng sốt, ngay sau đó hoan hô ầm ĩ.
Nhưng đối với Hứa Liêm mà nói, giống như một quyền đánh vào bông gòn, đầu óc y có chút nặng nề, thân thể như bị rót chì. Thật ra không cần thiết phải như vậy, sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, tất cả những " đặc biệt hơn người" đều là do mình tưởng tượng ra, lúc trước nói với Thượng tướng quá bận không đi được, người kia một chữ cũng không hồi âm, có phải là tức giận rồi không? Hứa Liêm có chút khổ sở, y không hiểu vì sao bản thân lại lỗ mãng như vậy, nhưng không xứng thì chính là không xứng.
Không ai dạy cho y, từ khi chạy trốn khỏi nơi đó đã bị phân ra khỏi phạm trù nhân loại, y muốn trở về, nhưng từ trước đến nay vẫn cứ cách một tầng rào cản.
Mọi người đều đói lả chạy đi ăn cơm, chỉ còn Hứa Liêm vẫn kiên trì an tĩnh chạy tiếp.
Đoạn Trù rõ ràng đã trông thấy, " Đi, kêu người lên đây cho tôi, cứ nói là đứng gác. "
Tô Việt Nhiên: " Kiến nghị của tôi là hai cậu nên bình tĩnh một chút. "
" Tôi không chấp nhận, nhanh đi. " Đoạn Trù thúc giục, bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh? Hứa Liêm không thiếu bình tĩnh, nhưng sau khi bình tĩnh qua đi, y khẳng định sẽ giấu mình trong vỏ kén, không ngừng tự suy xét và nghi ngờ bản thân, đó gần như là toàn bộ thế giới tinh thần của Hứa Liêm, Đoạn Trù không muốn lạnh nhạt với người thanh niên ấy.
Bên kia Hứa Liêm còn chưa chạy hết một vòng, Tô Việt Nhiên cười cười xông lên đằng trước cản lại y.
" Đừng chạy nữa, đi lên đi. " Tô Việt Nhiên mở miệng.
Hứa Liêm mím môi: " Đây là mệnh lệnh của ngài? "
" Của Thượng tướng. " Tô Việt Nhiên nói: " Để cậu đứng gác, quân lệnh như núi đấy. "
Tô Việt Nhiên vô cùng rõ ràng thấy sương mù âm u trong mắt Hứa Liêm tản đi một ít, không còn âm trầm như ban nãy.
?
Ủa cái quỷ gì vậy? Hai người này có bệnh gì à?
Đừng đắc ý, lỡ như Thượng tướng muốn hưng sư vấn tội* thì sao? Hứa Liêm tuy nghĩ thế, nhưng trái tim nặng nề cả một buổi trưa cuối cùng cũng nhẹ bớt, y vào thang máy lên tầng, lúc tới trước cửa dừng chân một lát, vừa mới định gõ cửa liền bật mở.
*chất vấn hỏi tội, thái độ sừng sỏ.
Đoạn Trù đứng thẳng người, vẫn là sơ mi trắng quần đen và giày bó, anh tuấn không gì sánh kịp.
Hai người nhìn nhau, Hứa Liêm rất nhanh liền cúi đầu.
Đoạn Trù cảm thấy thực mới lạ, thầm nghĩ ban nãy em từ chối tôi có phải bộ dáng này đâu.
" Vào đi. " Đoạn Trù nhường ra một lối đi.
Hứa Liêm dần trở nên khẩn trương, đứng ở trước bàn không biết nên làm gì.
Đoạn Trù rót xong ly nước: " Không có bắt em đứng nghiêm, ngồi. "
Hứa Liêm ngồi xuống bên mép sofa.
Đoạn Trù: " Tô Việt Nhiên vừa mới lại đây cho ít sủi cảo, muốn ăn cái gì? Ăn sủi cảo hay là ăn mì? "
Hứa Liêm nhất tâm nhị dụng*, một bên nhìn chằm chằm chiếc cốc, nghĩ thầm lần này Thượng tướng sẽ không đưa nó cho mình nữa, một bên đáp: " Đều được. "
" Vậy ăn sủi cảo đi, vừa vặn ở chỗ này tôi có lọ giấm. " Đoạn Trù nói xong định đi lấy nồi, lại nghe thấy Hứa Liêm nhẹ giọng nói một câu: " Thượng tướng, hay là để tôi về ký túc ăn cũng được? "
Đoạn Trù hít sâu một hơi, thầm nghĩ không thể phát cáu, đau lòng người này còn không kịp, hắn chỉ là không vui thôi, nhưng mà cái miệng không đợi được não bộ an ủi xong đã lạnh lùng phun ra: " Làm sao, gấp không đợi nổi muốn cùng tôi phân rõ giới hạn đến vậy à? "
Đoạn Trù vô cùng không thích dáng vẻ Hứa Liêm tránh né hắn.
Hứa Liêm sửng sốt một chút: " Không phải......."
Chút thời gian chớp nhoáng này cũng đủ để Đoạn Trù nghĩ kỹ vài chuyện, bản thân không phải kẻ dốt nát chậm hiểu, ngược lại những chuyện liên quan đến Hứa Liêm hắn cực kỳ nhạy bén.
" Em cho rằng Mira cùng tôi có gì đó? Hoặc là........ " Đôi mắt Đoạn Trù lập tức sắc bén hẳn, " Cho rằng Mira và tôi mới là một đôi tuyệt phối, em nên tránh bị nghi ngờ mới là hợp lý sao? "
Mắt thấy sắc mặt Hứa Liêm thay đổi, Đoạn Trù liền biết mình đoán đúng rồi.
" Hứa Liêm." Giọng nói Đoạn Trù chậm nhẹ, " Tôi xứng đôi với ai, em nói không được tính. "
Hứa Liêm có một loại xấu hổ như bị lột sạch trước mặt Đoạn Trù, quá mất mặt, tâm tư nào cũng bị Thượng tướng phát hiện.......
Huyết sắc trên mặt chàng trai chớp mắt bị rút đi, người từng ở trên chiến trường một pháo phá hỏng phòng ngự của kẻ địch, giờ phút này tái nhợt như lá khô.
Đoạn Trù thấy vậy, bàn tay đặt bên người thoáng hung hăng nắm chặt rồi lại thả lỏng.
" Thượng tướng. " Hứa Liêm cúi đầu, giọng nói có chút không kìm được run rẩy, " Tôi xin phép cáo từ."
Có rất nhiều thứ y không muốn để Đoạn Trù biết, Hứa Liêm cố chấp quy kết tình cảm bản thân thành " Gánh vác", bất kể tốt xấu, đặc biệt là đối với Đoạn Trù.
Cũng vào giây phút này, Đoạn Trù nhận ra dung túng cưng chiều không cho Hứa Liêm được cảm giác an toàn, có đôi khi " lấy độc trị độc" là quá trình bắt buộc.
" Hứa Liêm. " Đoạn Trù lạnh giọng: " Hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này, chờ huấn luyện kết thúc liền quay về Thân Vệ quân làm chuyện em nên làm, tôi sẽ về biên cảnh của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, em thấy thế nào? "
Hứa Liêm đột ngột xoay người, nói " Không được! ". Y đã quyết định rồi, trở về tìm cách thoát ly Thân Vệ quân, gia nhập canh giữ biên phòng, đứng ở nơi có thể nhìn thấy Đoạn Trù, sống chết phải bảo vệ hắn an toàn.
" Anh sao lại...... " Cổ họng Hứa Liêm phát đau, cảm thấy Đoạn Trù người này có đôi khi thật sự tàn nhẫn ác liệt.
" Tôi làm sao hả? " Đoạn Trù chậm rãi tiến lên, " Chẳng phải em muốn rời khỏi tôi trước sao? "
Hứa Liêm nghe vậy nhìn về phía Đoạn Trù, dáng vẻ bỗng nhiên trùng điệp với hai năm trước lớn mật chặn đường buông lời tỏ tình.
" Thượng tướng. " Hứa Liêm câu chữ rành mạch, " Ngài có biết một hàm nghĩa khác của " rời đi" là cái gì sao? " Hầu kết của y nhẹ lăn lộn, " Chỉ khi hai người từng ở bên nhau, mới có cái gọi là rời đi. "
Tốt, cuối cùng cũng ép được y nói tới bước này.
Đoạn Trù thấp giọng: " Tôi cho rằng em hiểu được. "
" Tôi mang em đi ăn cơm, tìm chỗ ở cho em, tin tưởng giao sau lưng cho em, nấu mì cho em nữa, cùng em dùng chung một cái cốc, còn có......" Đoạn Trù giơ tay, nhẹ nhàng cọ qua ngọn tóc bên tai Hứa Liêm, thành công chọc lên một mảnh da ửng đỏ: " Muốn mang em cùng về biên cảnh, em cảm thấy tôi đối với em có tâm tư gì? "
Khi hết thảy vạch thành một đường thẳng, đáp án liền rõ như ban ngày.
Hứa Liêm thầm nghĩ có khả năng thật sự là khắc tinh trời sinh, những lời này của Thượng tướng khiến y gần như mất hết năng lực hành động.
" Thượng tướng muốn mang tôi......." Hứa Liêm thật cẩn thận hỏi: " Cùng về biên cảnh? "
" Ừ. " Đoạn Trù nhìn y chằm chằm, " Bây giờ thì sao? Còn muốn đem tôi đẩy ra? Còn cảm thấy tôi với Mira có liên quan? "
Hứa Liêm choáng váng đầu óc, " Thế nhưng ngài rồi cũng phải kết hôn....."
" Tôi sẽ kết hôn. " Đoạn Trù trả lời: " Nhưng chỉ với người mình thích, cho dù đối phương là ai. "
Người mình thích......
Tầm mắt Hứa Liêm mơ hồ, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở bao phủ lên.
Là Đoạn Trù ôm lấy y.
Một cái ôm vững chãi, kín kẽ, dưới tình huống cả hai đều tỉnh táo.
Không thể nói đây là tình bạn, bởi vì quá ái muội, Đoạn Trù thậm chí còn gác cằm lên đỉnh đầu Hứa Liêm, nhẹ nhàng cọ một chút, " Tôi mang em đi. " Những lời này hắn đã từng nói qua, vào lúc Hứa Liêm không thanh tỉnh, nhưng trực tiếp đối diện biểu đạt tâm ý đích xác là lần đầu tiên.
Lời đã ra khỏi miệng nên không còn gánh nặng tâm lý, Đoạn Trù siết chặt cánh tay, thừa dịp Hứa Liêm còn đang ngây người đặt lên trán y một nụ hôn.
Hứa Liêm: "......"
" Còn nhớ rõ hai năm trước em tỏ tình với tôi thế nào không? " Âm thanh Đoạn Trù mang theo mê hoặc.
Hứa Liêm theo bản năng nói: "....... Thượng tướng Đoạn Trù, tôi thích ngài, xin hỏi ngài có cần một người bạn trai không? "
Vừa nói xong, trái tim Hứa Liêm như muốn nổ tung, năm đó y quê mùa tới vậy ư? Cư nhiên có thể lỗi thời đến vậy sao?! So sánh với những thứ thơ tình triền miên động lòng người trên Tinh Võng quả thực quá khó coi!
Nhưng bên tai vang lên âm thanh dõng dạc của Đoạn Trù: " Ừm, anh muốn có một người bạn trai. "
Thời gian như kéo về hai năm, bọn họ như quay về buổi chiều hôm đó, nhưng lần này câu trả lời của Đoạn Trù hoàn toàn khác.
Hứa Liêm ngẩng đầu, trong mắt là một vùng biển sao không thấy bờ.
" Anh nói, anh muốn có một người bạn trai. " Đoạn Trù lặp lại lần nữa, từ trong xương cốt cứng rắn chảy ra chút dịu dàng hiếm hoi, " Trung tá Hứa Liêm, em có thiếu bạn trai không? "
Trước mắt Hứa Liêm bỗng như có sương mù trải rộng, y nghe được bản thân mình nói: " Thiếu. "
Chỉ thiếu một người bạn trai tên " Đoạn Trù. "
Tất thảy " Không nên" " Không thể" vào giờ phút này ầm ầm sụp đổ, nửa huyết mạch lạnh băng đạm mạc trong cơ thể Hứa Liêm bị ngăn chặn gắt gao, từ linh hồn đến thể xác của y đều trở nên sống động, lấy thân phận " Nhân loại" nói ra một chữ này.
* làm hai việc cùng một lúc