Note: Đù má 5040 chữ huhu gõ mãi không thấy bến bờ đâu, bình thường một chương 1k3 đến 1k7 mà thôi, tác giả hăng máu quá TvT
Ps: Ting ting! Vũ trụ đã ship cho bạn một tình địch bạch phú mỹ, thỉnh ký nhận =))
——-
Chấn động khắp mặt đất.
Cơ hồ trong một cái chớp mắt, ngay phía trước cửa nhà bị đập ra một cái hố sâu có đường kính một mét.
Bụi đất bay mù mịt, lỗ tai Hứa Liêm kêu ong ong rền rĩ không dứt, sọ não đau nhức choáng váng. Y theo bản năng bò dậy, nhớ tới ban nãy bóng dáng người nọ lao về phía mình, sắc mặt chợt khó coi vô cùng, " Thượng tướng........"
" Thượng tướng! "
Hứa Liêm hoảng sợ quay đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa một bóng người nằm bất động trong đống đổ nát. Giờ phút này Hứa Liêm không cách nào hình dung cảm giác của mình, y duỗi tay dùng sức đào bới, đầu ngón tay run rẩy không thôi, mãi cho đến khi nắm được cánh tay của Đoạn Trù mới thả lỏng thần kinh.
Hứa Liêm nắm lấy cánh tay này, kéo ngược Đoạn Trù từ trong phế tích lôi ra.
Đoạn Trù không thiếu bộ phận nào, chỉ là hành động có hơi chậm chạp, máu chảy ra từ tai phải, vị trí khuỷu cánh tay trái cũng bị trầy xước. Y lắc lắc đầu, cằm gác lên vai Hứa Liêm thở dốc, đợi đến khi có thể nói chuyện, câu đầu tiên chính là: " Tôi không có việc gì, không sao đâu....."
Quai hàm Hứa Liêm căng cứng, khớp xương niết ra âm thanh kẽo kẹt.
Một chiếc phi hành khí cỡ lớn bay vòng quanh không trung như khiêu khích, đáy khoang in một cái miệng há rộng đỏ tươi.
Không phải là tinh tặc, nhưng cũng không khác nhau lắm.
Tấn công người vô tội, đây là phạm tối ky của Đoạn Trù.
Đoạn Trù lập tức kết nối với Tô Việt Nhiên: " Phi hành khí bay hướng Đông Nam ba giờ, bắn hạ nó cho tôi! "
Chủ tinh trăm năm mới gặpy một lần xâm nhập, nhưng ở Lam Tinh vùng đất sở hữu phòng ngự cực kém này, có thế lực bên ngoài đến công kích tựa hồ là chuyện phổ biến.
Người đàn ông trung niên chạy ra khỏi phòng, ông ta thuần thục dịch nắp lu sang một góc, lộ ra cửa hầm ngầm, đang định nhảy vào thì bị người nắm lấy bả vai, vừa quay đầu lại nhìn sợ hết cả hồn.
Máu từ tai phải của Đoạn Trù chảy xuống cằm, mái tóc hỗn độn, trên mặt đầy đất cát cũng không dao động khí thế nghiêm nghị của hắn, mày kiếm khi nhìn về phía người đàn ông hơi nhíu lại, " Trưng dụng xe của ông có chút việc, phí dụng sẽ có người chuyển khoản sau nhé. "
Vừa nói xong trí não tách một tiếng chiếu ra danh tính cá nhân, tức khắc hai chữ " Thượng tướng" đâm vào mắt người trung niên đến sinh đau, ông ta run rẩy giao chìa khoá cho Đoạn Trù ý bảo xe ở sau nhà kho, lại nhìn nhìn Đoạn Trù không nói lời nào, mãi cho đến khi chiếc motor cũ kỹ lao như bay ra ngoài, gió thổi tung vạt áo hai người bọn họ.
Chiếc phi hành khí kia có mục tiêu chính xác, ban đầu dùng đá lửa như mưa đạn càn quét một đợt, sau đó tập trung hoả lực bắn phá điểm trao đổi tin tức.
Thời điểm bọn họ đuổi tới nơi khu kiến trúc như lão già cổ xưa đã ầm ầm sụp đổ, có không ít người bị đè bên dưới phế tích, nhất thời tiếng kêu rên không dứt.
Phi hành khí như là phát tiết hết cơn giận, thu lại hai khẩu pháo bên sườn chuẩn bị rời đi, nhưng vừa chuyển đầu máy đã bị một chiếc phi hạm giải trừ tàng hình oanh tạc!
Cùng với tiếng nổ mạnh đến rung chuyển đại địa, phi hành khí thủng một lỗ lớn mang theo khói đen quay cuồng rơi xuống mặt đất.
" Hàng này nát thế. " Tô Việt Nhiên vừa trào phúng vừa bố trí thao tác.
Hiện giờ trong nhân loại có một ít những thế lực phản đối Nội các, bọn họ tự tạo thành một hội, tìm mọi cách để có được các loại công nghệ khoa học và thiết bị, mưu toan trở thành "Nội các" thứ hai, trong mấy năm nay Tô Việt Nhiên thu dọn không dưới mười cái hội như này.
Nhưng cho dù có thế nào cũng không thể so sánh với quân đội chính quy.
Đầu Trọc vất vả bò ra từ đống phế tích, gã ngẩng đầu nhìn lên kẻ thù đứng cách đó không xa, theo bản năng sờ súng bên eo, bỗng bị một vật cứng chọc vào đầu, " Không được cử động! "
Tâm tình Hứa Liêm thật tệ, bạo nộ như hắc ám cắn nuốt y, chỉ khi nhìn đến Đoạn Trù mới có thể duy trì tỉnh táo, nhưng máu me trên thân người nọ kích thích thần kinh của y banh chặt.
Từng chiếc phi hành khí cỡ nhỏ bay ra khỏi phi hạm, sau khi định vị được vị trí Đoạn Trù, Tô Việt Nhiên thân mặc quân trang dẫn đầu bước xuống, phía sau binh sĩ nện bước chỉnh tề, thần sắc lạnh băng như vũ khí giết chóc hình người.
Tố chất bực này lại chẳng phải quân đoàn số 1 của chủ tinh hay Thân Vệ quân, mà là do Tô Việt Nhiên nhận được mệnh lệnh từ Đoạn Trù tỉ mỉ bồi dưỡng ra.
" Thượng tướng." Tô Việt Nhiên vẻ mặt kinh ngạc: " Bị thương à? "
Đoạn Trù khẽ lắc đầu, ngoài miệng nói đến vân đạm phong khinh, " Này thì tính thương tật gì? "
Tô Việt Nhiên liếc sắc mặt sắp đóng thành băng của Hứa Liêm, nghĩ bụng há thôi cậu mau ngậm miệng lại đi.
" Thượng tướng." Hứa Liêm tiến lên, " Nơi này giao cho tôi và Tô Việt Nhiên được rồi, ngài lên phi hạm xử lý vết thương chút đi. "
Đoạn Trù: " Không cần......"
Hứa Liêm: " Thượng tướng! "
Đoạn Trù nuốt nuốt nước miếng, quỷ mới biết sao tự dưng hắn lại thấy chột dạ, hàm hồ đáp lại: " Được rồi, vậy tôi xử lý xong lại xuống nhé. "
" Đúng rồi. " Đoạn Trù nhìn Đầu Trọc ngây ra như phỗng bên cạnh, dặn dò Tô Việt Nhiên: " Chiêu đãi người bạn mới này của tôi cho tốt nhé. "
Đầu Trọc muốn ngừng thở oxy.
Quân đội chính quy........ Thượng tướng........
Trẻ tuổi thế này, hình như chỉ có vị kia thôi nhỉ?
Tối hôm qua bọn họ một đám uống rượu say đến ngã trái ngửa phải, lúc khoác lác còn kêu gào hận sinh không gặp thời đụng phải Đoạn Trù, nếu bọn họ cũng sinh ra ở Đoạn gia phỏng chừng cũng là thượng tướng, có khi đã diệt sạch đám dị chủng từ lâu rồi..........
Ai ngờ sang hôm nay liền đụng phải chính chủ.
Đầu Trọc ngã ngồi ra đất, hai mắt vô thần, cảm thấy thôi thế là tàn đời hoa rồi.
Hứa Liêm và Tô Việt Nhiên cùng lên phi hành khí truy bắt kẻ địch.
Xảy ra phản kích là việc không thể tránh khỏi, Tô Việt Nhiên đã làm tốt chuẩn bị đánh một trận ác chiến, ai ngờ Hứa Liêm ngay cả khu bunker* cũng không cần tìm, đôi mắt của y so với rà quét thông minh còn tác dụng hơn, mặc kệ kẻ địch trốn ở nơi nào đều có thể lập tức phát hiện. Y bắt đầu đứng trong làn đạn pháo dày đặc, Tô Việt Nhiên ở bên ngoài xem đến hô hấp không thuận, chỉ sợ vị tổ tông này trúng miếng đạn nào chắc tên Đoạn Trù kia sẽ lái phi hạm đem chỗ này san thành bình địa!
*bunker hay còn gọi boongke, là công sự để ẩn nấp và chiến đấu được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc các cứ điểm. Tóm lại cũng na ná hầm trú ẩn.
Không phải chứ hai tên này đang làm trò gì vậy? Một kẻ vừa bị thương thì người còn lại giá trị phẫn nộ lập tức MAX điểm à!
Sau đó màn pháo đạn dày đặc trở nên thưa thớt dần, sau đó nữa kẻ địch bị đánh đến sợ, thấy chạy trốn không thành nên một số vội giơ tay đầu hàng, Hứa Liêm còn liên tiếp bắn lên bề mặt bunker cho đến khi ra một lỗ đạn coi như cảnh cáo.
Tô Việt Nhiên nhìn đến ngây người, những người còn lại khỏi phải nói nữa.
Tổng cộng còn sống mười chín tên, mười một tên trong đợt phản kích bị Hứa Liêm đánh gãy tay, kêu cha gọi mẹ bò ra ngoài.
Tô Việt Nhiên tự thấy súng của mình không có chỗ dùng nên lúc yểm hộ bắn tượng trưng hai phát, sau đó cô đơn thu về bao đựng. Đọc t𝑟𝗎𝑦ệ𝗇 ha𝑦, t𝑟𝗎𝑦 cập 𝗇ga𝑦 ﹍ t𝑟𝗎𝑚t𝑟𝗎𝑦e𝗇.v𝗇 ﹍
Mười chín tên nặng nề di chuyển, trong đó có một kẻ vẫn luôn cúi đầu đi ở cuối hàng ngũ, quần áo xộc xệch nút thắt còn lệch, trông như một tên tiểu đệ râu ria, người bình thường sẽ không ai chú ý đến gã, nhưng Hứa Liêm nheo mắt đầy nguy hiểm, " Tô Thượng tá. " Y chỉ vào kẻ kia: " Tập trung điều tra tên này."
Đối phương đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt hung ác hoàn toàn bất đồng với bề ngoài đồi bại, doạ người thường còn được chứ tồn tại như Hứa Liêm thì không nổi.
Y tiến lên hai bước, ánh mắt lạnh lẽo: " Không phục? "
Đầu lưỡi đối phương hung hăng càn quét khoang miệng một vòng, đem tơ máu nhổ ra ngoài. Biết bản thân đã lộ nên gã cũng lười che giấu, nở một nụ cười mang hương vị biến thái: " Vũ khí thì có gì hay, có ngon cứng đối cứng, dám không? "
Vẻ mặt Hứa Liêm không đổi: " Mày thử xem."
Đối phương cười nhạo một tiếng, đột nhiên lộ ra răng nanh, ánh mắt lộ ra hung quang làm người sợ hãi, tốc độ ra quyền cực nhanh, sức mạnh gần bằng tiêu chuẩn một võ sĩ, một khi giáng trúng cổ Hứa Liêm chỉ sợ sẽ đương trường phun máu!
Thế nhưng khuôn mặt dữ tợn của gã chợt khựng lại, Hứa Liêm cư nhiên biến mất trong tầm mắt!
Giây tiếp theo khoang bụng gã đột ngột co rút, theo bản năng nôn ra một ngụm nước chua, hai tròng mắt co lại, cơn đau còn chưa theo kịp tốc độ của Hứa Liêm!
Thẳng đến khi tên này ôm bụng thống khổ gục xuống đất không ngừng nôn khan, Hứa Liêm mới thuận khí một chút.
Tô Việt Nhiên: "......"
Đám binh sĩ né được Hứa Liêm liền né vội, thật sự né không được thì thấp giọng hô một câu " Trung tá", người sau so người trước còn cung kính hơn.
Quân đội là nơi dựa vào thực lực để nói chuyện, nếu video ngày trước vẫn còn khiến bọn họ mang hoài nghi và không phục, vậy thì hiện tại hoàn toàn phục rồi.
" Một quyền! Tôi đệt chỉ một quyền! " Trong phòng nghỉ ngơi Tô Việt Nhiên đang miêu tả sinh động cho Đoạn Trù, " Một quyền kia nếu là tôi tôi cũng trốn không thoát, tố chất thân thể của Hứa Liêm thật sự là quá nghịch thiên! Cậu có biết hay không....... " Tô Việt Nhiên chợt dừng lại, vẻ mặt có chút cạn lời, không phải chứ cười cười cười, có cái gì buồn cười hả?
Tổn thương màng nhĩ phải của Đoạn Trù đã được chữa trị, giờ đây đang ngồi trong khoang dinh dưỡng, càng nghe Tô Việt Nhiên miêu tả càng cảm thấy sống động chân thực, độ cong khoé miệng không ngăn được nhếch lên, không cần nói cũng biết hẳn là người kia rất đẹp trai.
Hắn cười như một tên địa chủ vớ được đất vàng.
Đoạn Trù lại nhìn Tô Việt Nhiên: " Tiếp tục đi chứ! "
"...... " Tô Việt Nhiên cảm thấy nhóc Đoạn Trạch nói không sai, cần phải "giao lưu" với Đoạn Trù thật tốt. " Thật là, cậu một vừa hai phải thôi nhé, cậu......"
Cốc cốc cốc ——
Tiếng gõ cửa gián đoạn Tô Việt Nhiên, anh ta nhíu mày, " Ai thế? "
" Mau mở đi! " Đoạn Trù thúc giục nói: " Tần suất và âm thanh gõ cửa này ngoài Hứa Liêm ra còn là ai được chứ? Đi mau! " Hắn vươn một chân ra đạp Tô Việt Nhiên.
Tô Thượng tá: "......"
Ha ha ha ha, đệch. Con mẹ nó! Lũ đàn ông cứ yêu đương vào là làm quá!
" Thượng tá. " Cửa mở ra, Hứa Liêm lễ phép chào hỏi.
Tô Việt Nhiên là người oan có đầu nợ có chủ, không phát giận lên Hứa Liêm, " Tới rồi à? Vào đi thôi, vừa lúc tôi định đi xem thẩm tra tên kia đến đâu rồi."
Hứa Liêm vào phòng đóng cửa lại, Đoạn Trù đã ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh trong khoang dinh dưỡng, nở một nụ cười tuấn tú, " Đến rồi? "
" Ừm. " Hứa Liêm lại gần, ngồi xổm xuống xem xét tai phải của Đoạn Trù, muốn chạm vào lại không dám, chỉ nhẹ giọng hỏi: " Có đau không? "
" Không đau. " Đoạn Trù nâng nâng cánh tay trái: " Dịch chữa trị dùng tốt lắm, sắp khép lại rồi. "
" Tốt rồi. "
Đoạn Trù ngầm quan sát Hứa Liêm, trời ạ, rõ ràng bị thương là hắn, cái người này làm sao mà trông còn ủy khuất hơn cả mình?
" Không có vấn đề gì lớn cả. " Đoạn Trù không nhịn được duỗi tay cọ cọ mặt Hứa Liêm, " Tôi là một tướng quân, cầm binh đánh giặc có ai mà không bị thương chứ? "
Hứa Liêm nhìn sang.
Đoạn Trù trong lòng hơi động, sau đó liền nói: " Binh tốt táng sa trường, đối với tôi mà nói đây là kết cục bình thường nhất cũng vinh quang nhất, đương nhiên còn sống lại càng tốt hơn. Binh lính tôi nuôi thực tôn trọng tôi, thời khắc mấu chốt không ít người thay tôi đỡ đạn, nếu bọn họ đều có sức chiến đấu cường như em thì thương vong có thể giảm hơn một nửa. "
Giọng nói trần thấp ẩn giấu vài phần mê hoặc, Hứa Liêm chợt sinh ra cảm giác được cần đến, đích xác tố chất thân thể cường hãn của y có thể trở thành hàng phòng ngự kiên cố cho Thượng tướng khi đối chiến với dị chủng hay là quân địch.
Dường như có thứ gì đó như hoá thực chất cắm vào cốt tuỷ, Hứa Liêm có chút đề hồ quán đỉnh*, linh hồn vẫn luôn lơ lửng như được đặt chân xuống mặt đất. Y ngơ ngác nhìn Đoạn Trù, vô luận thế nào cũng không muốn người này xảy ra chuyện gì.
*đại ý là ngộ ra, thông suốt
Hơi chút trầy xước đã khiến y khó có thể chịu đựng, nếu thật sự hi sinh trên chiến trường...... Trong lòng Hứa Liêm quặn đau, không dám nghĩ tiếp.
Y sớm muộn cũng phải rời đi, nhưng so với trở thành một bóng ma mơ màng hồ đồ, không bằng đi theo Thượng tướng, trở thành tấm khiên thực sự, mãi cho đến một ngày không còn cần tới mình.
" Tôi hiểu rồi. " Hứa Liêm trả lời.
Đoạn Trù trông đáy mắt y dần dần ngưng tụ kiên định, bất động thanh sắc nhẹ thở phào. Hắn biết rõ Hứa Liêm không hề tiếc mệnh, nhưng hắn cũng biết người này giống như bồ công anh bị gió thổi bay vậy, bí mật mà y mang trên mình rồi sẽ có ngày đè ép y thành bột mịn, tuỳ tiện phiêu tán vào không gian.
Nhưng Đoạn Trù không chấp nhận kết quả này.
*
Kết quả thẩm tra rất nhanh liền có.
Tô Việt Nhiên vẻ mặt nghiêm trọng cầm theo một xấp tư liệu, anh ta muốn đề cập tới tư mật, nhưng Hứa Liêm...........
Đoạn Trù không có ý định để Hứa Liêm tránh mặt, gật đầu: " Nói đi."
" Được. " Tô Việt Nhiên mở miệng: " Tôi vốn dĩ chỉ cho là một ít những tổ chức mới phất lên, nhưng vấn đề không hề đơn giản như vậy, tên này, chính người mà Hứa Liêm yêu cầu tập trung điều tra xác thực là quan chỉ huy của phi hành khí. Mục đích bọn họ tới Lam Tinh thực đơn giản, phá huỷ điểm trao đổi, càn quét một lượt, đụng phải chúng ta hoàn toàn do xui xẻo. "
Đoạn Trù nhăn mày: " Thân phận thật sự thì sao? "
" Tên này gọi Tào Tông, chín năm trước gây án mạng được đưa vào bảng truy nã của Tinh Võng, trong chín năm này không ai biết gã đi đâu làm gì, cậu cũng biết đấy vì lượng dân cư lưu động quá nhiều, bảng truy nã chỉ có tác dụng trong vòng mười năm. Tôi tính tính có lẽ thêm hai tháng nữa gã có thể khôi phục thân phận tự do, không cần trốn trui trốn lủi nữa. "
Đoạn Trù cười lạnh: " Đúng thật là xui xẻo. "
" Gá đi theo tổ chức nào? " Hứa Liêm hỏi.
" Đây lại là một bất ngờ ngoài ý muốn. " Tô Việt Nhiên nhìn về phía Đoạn Trù: " Tôi cưỡng chế lấy ra mống mắt của gã và cạy mở trí não, phát hiện tên tổ chức gã giấu trong tư liệu cá nhân - Devour*.
*gốc là thôn phệ, có nghĩa cắn nuốt, xong cái xài app dịch vô tình nó đổi sang tiếng anh, check thấy hàm nghĩa như nhau nên bê tiếng anh dô cho xịn =))
Đoạn Trù đồng tử co rút, lặp lại lần nữa: " Devour? "
Tô Việt Nhiên: " Đúng vậy. "
Hứa Liêm không quá rõ ràng: " Tổ chức mới? "
" Không, hoàn toàn ngược lại." Đoạn Trù giải thích với y, " Cha tôi khi còn sống từng điều tra bọn họ. Tổ chúc này che giấu rất kĩ, tựa như cá dưới hải vực, không rõ lớn hay nhỏ, nhưng một khi xảy ra vấn đề nghiêm trọng sẽ luôn phát hiện ra dấu vết của bọn chúng. Bao gồm cả cuộc chiến trên chủ tinh lần này, tôi đã kiểm tra Uy Hoắc, thông đạo thời không không phải do gã mở, tuy gã không muốn tiết lộ toàn bộ là thật nhưng chính gã cũng nghĩ không ra chủ mưu là ai. "
Tô Việt Nhiên nói tiếp: " Phong cách như vậy khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc, do đó hoài nghi đến " Devour "."
" Bọn chúng vốn là chưa từng bại lộ tin tức quan trọng nào, đáng tiếc........" Đoạn Trù nhẹ giọng nói, nhớ đến cái logo miệng đỏ tươi dưới đáy máy bay kia, hắn nghiền ngẫm cười, " Devour" ư?
Một tổ không có khả năng chỉ có một người, chẳng sợ từng kẻ được huấn luyện bài bản, trong một mạng lưới dày đặc ắt sẽ có một hai lỗ hổng, mà Tào Tông kẻ tiến hành công kích Lam Tinh lần này trăm triệu không ngờ sẽ rơi vào tay Đoạn Trù, đây chính là điểm đột phá tốt nhất.
Thật đúng là ứng với câu " Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy*. "
*nằm trong câu Đạp phá thiết hài vô mịch xử, Đắc lai toàn bất phí công phu ( Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi có được chẳng tốn công.) từ tác phẩm Thuỷ Hử.
" Tên đầu trọc kia cậu tính toán xử lý như thế nào? " Tô Việt Nhiên hỏi.
Lúc này Hứa Liêm đi ra ngoài, Đoạn Trù trầm ngâm một lát, " Để tôi gặp gã đã."
Trong phòng thẩm vấn, Đầu Trọc sợ tới tái mặt, nghe lính gác nói từ khi vào đây gã như người mất hồn vậy.
Nghe thấy động tĩnh Đầu Trọc khẽ run, khoé mắt trộm nhìn Đoạn Trù mặc quân trang, thật đúng là muốn cắn lưỡi tự sát ngay lập tức.
Bọn họ khi tụ tập bốc phét nói chơi thôi, đến lúc trông thấy chính chủ không hoảng mới là lạ.
Tin tức ở Lam Tinh lạc hậu, rất nhiều người từng nghe qua danh Đoạn Trù, nhưng đến miếng ăn manh áo còn thiếu thốn, sẽ chẳng ai đặc biệt ghi nhớ diện mạo người khác, hơn nữa lúc trước Đoạn Trù còn nguỵ trang một chút, so với bọn họ còn giống....... Mười phần bĩ khí*, Đầu Trọc chỉ có thể than một câu vạn vạn không ngờ đến: Anh hùng mạt lộ rồi, thôi hẹn nhau kiếp sau nhé. Được cầm súng oánh một trận với quan chỉ huy có quyền lực lớn nhất, chết cũng vinh dự nha!
* bĩ khí, khí chất trông không đứng đắn, lưu manh chơi xấu, cà lơ phất phơ =))
" Đừng có khóc. " Đoạn Trù ngậm điếu thuốc, áo khoác hờ trên vai, " Có định để mày chết đâu."
" Vâng vâng, tôi không sợ, chỉ tại........." Đầu Trọc nói lung tung, đột nhiên trừng to đôi mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Trù: " Cậu nói cái gì cơ?! "
Đoạn Trù nheo mắt, cất sự sắc bén xuống mi mắt, toàn thân lộ ra hương vị lười biếng, " Mày cứ tiếp tục sinh hoạt ở Lam Tinh, nhưng phải ước pháp tam chương, sau đó giúp tao làm một việc, từ đây cả mày và anh em đồng bọn đều có tao che chở. "
Giặc cỏ có chú ý của giặc cỏ, Đầu Trọc sợ chết nhưng gã hiểu rõ trong một thời đại rung chuyển như thế này, lỡ ngày mai có dị chủng xâm nhập cắn hết bọn chúng, cho nên có rượu hôm nay hôm nay say. Trên thực tế chẳng có gì để đảm bảo cả, bọn gã hơn thua ở tính tàn nhẫn mà thôi, nhưng Đoạn Trù lại vươn ra cành ô liu.
Nhận hay không nhận?
Quy củ trên đường, không hợp tác với kẻ trong quân ngũ.
Nhưng người này là Đoạn Trù......
Đầu Trọc rất nhanh đã nghĩ thông, gã không lăn lộn trên đường nữa là được chứ gì!
" Được! " Đầu Trọc ghé trên bàn gật đầu thật mạnh, như là vừa nuốt xuống ngàn cân, " Cậu nói đi, tôi nghe! "
Sống sót! Sống sót mới là kiếm lời!
........
Sau khi Hứa Liêm hết bận Đoạn Trù đã sớm quay về phòng, công tác cứu viện Lam Tinh coi như gần đến hồi kết, bổ sung tài nguyên tái xây dựng là việc của Nội các, bọn họ không nhúng tay vào được, phi hạm đang chuẩn bị hồi trình*.
*ghép của hành trình x hồi (quay về)
" Đã tốt rồi mà." Đoạn Trù cử động cánh tay trái một chút: " Em xem. "
" Đừng lộn xộn." Hứa Liêm bước nhanh tiến lên, lần này không kiêng dè như trước nữa, nâng cánh tay Đoạn Trù nhẹ nhàng xoa nắn, thường thường hỏi hắn cảm thấy thế nào.
Tên thượng tướng nào đó vô cùng hưởng thụ, ngẫu nhiên đáp lại hai câu.
Khi Tô Việt Nhiên đẩy cửa bước vào Hứa Liêm đã nhanh chóng rút tay về, Đoạn Trù vô cùng mất hứng: " Không phải chứ cậu gấp cái gì hả? "
Tô Việt Nhiên hiếm thấy không cùng hắn đôi co, sắc mặt đặc biệt khó coi, đưa một chiếc máy truyền tin cho Đoạn Trù: " Của cậu. "
" Tôi?" Đoạn Trù nhíu mày.
Nghe xong hai câu, Đoạn Trù cả người đột nhiên căng cứng, âm thanh cực lạnh, " Mày dựa vào cái gì đàm điều kiện với tao? "
Không biết đầu bên kia nói gì đó, giây tiếp theo trí não của Đoạn Trù chợt sáng lên.
Hứa Liêm tinh mắt nhìn thoáng qua danh hiệu chứng thực bên trên, Thủ tướng Nội các?
Bên trong Nội các người có quyền hạn còn cao hơn Camo White chính là Thủ tướng —— Perth Canlinger.
Một lão giả hơn bảy mươi tuổi giữ chức vụ này suốt 23 năm nhờ thành tích chính trị trác tuyệt trong quá khứ, cơ hồ không tìm ra ứng cử có thể cạnh tranh với ông, Camo White chính là học trò đáng tự hào của ông.
Nhưng bất đồng với Camo White, Perth là một lão giả thân thiện hiền lành*, là người đầu tiên đứng ra yêu cầu không được xử phạt liên quan Đoạn Trù sau khi cha Đoạn xảy ra chuyện.
Không thể nghi ngờ, trong giới chính quyền chủ tinh ông là một toà núi cao, là niềm tin và nền tảng vững chắc trong tim của 90% thành viên Nội các, ông ta trông như đứng ở phe đối lập Đoạn Trù, nhưng trong vô số lần gặp mặt Đoạn Trù không hề nhìn thấy địch ý từ vị này.
*gốc là hàm thái khả cúc, một thành ngữ chỉ vẻ ngoài ngây thơ đơn giản, thân thiện dễ mến, dễ nắm bắt.
Nếu bắt buộc phải miêu tả, thì Đoạn Trù chỉ cảm thấy phức tạp. Con ngươi đục ngầu ẩn chứa ý cười ôn hoà tựa như hổ phách, thậm chí khó có thể nhìn rõ bóng dáng in ngược lên đấy, ánh mắt khi an tĩnh trông về phương xa như một nhà hiền giả thông thái sắp siêu thoát.
Đoạn Trù rời khỏi phòng, chỉ còn lại Hứa Liêm và Tô Việt Nhiên.
" Chỉ e là phải thả Tào Tông thôi. " Tô Việt Nhiên mở miệng.
Hứa Liêm không phục: " Vì cái gì? "
" Vì xui á. " Tô Việt Nhiên cảm thán phen phong thuỷ luân chuyển này tới nhanh quá mức, " Anh trai Tào Tông chặn được phi hạm của con gái út nhà Thủ tướng, yêu cầu trao đổi con tin để em trai gã bình an quay về. "
Con gái út của Thủ tướng - Mira Canlinger, hòn ngọc quý trên tay Perth và là người có số vote cao nhất Tinh Võng —— đối tượng tương lai sẽ kết hôn với Thượng tướng Đoạn Trù.
Hứa Liêm nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: " Cứu người quan trọng."
Mira và Tào Tông, tuyệt không phải đơn giản chỉ là một mạng đổi một mạng.
Tào Tông là một tên tội phạm bị truy nã, mà Mira là hòn ngọc quý trên tay Thủ tướng, là đối tượng không ít người tranh nhau theo đuổi. Ở thời đại nhân loại cùng đường mạt lộ luôn có một số ít những người toả sáng rực rỡ sẽ trở thành một loại được theo đuổi hoặc trụ cột tinh thần của người khác. Mira được tính là một trong số đó, một khi cô bị sát hại tại Lam Tinh, không nói đến phải làm sao giải thích bên Thủ tướng, trên Tinh Võng chỉ sợ sẽ bạo nổ.
Trong văn phòng trên phi hạm, trên màn hình chiếu màu lam khổng lồ có mấy chục thành viên Nội các đã đứng thành một vòng tròn, tạo thành một loại áp lực vô hình, như là sợ Đoạn Trù không đồng ý.
Đoạn Trù nghĩ nghĩ, vô cảm mở miệng: " Thượng tướng Camo White luôn miệng nói không biết tổ chức tên Devour, chắc chắn đây chỉ là một đám ô hợp mới khởi xướng......." Cách một màn hình giả lập, khí thế của Đoạn Trù cũng không suy giảm, " Tôi tự nhiên sẽ ưu tiên an toàn của tiểu thư Mira, một khi đã như vậy ngài cần gì phải khẩn trương đến thế? "
Đoạn Trù hắn lại chẳng phải kẻ thiếu suy nghĩ, cho dù Tào Tông có là thủ lĩnh Devour hắn cũng sẽ ưu tiên giải cứu Mira.
Mà từ khi Camo White xuất hiện trong cuộc họp đến giờ vẫn luôn cường điệu " Devour" chẳng qua là một đám ô hợp rác rưởi nhỏ bé, phất tay là có thể tiêu diệt, cần phải đảm bảo an toàn cho nữ sĩ Mira. Những lời này nói ra không có gì sai, nhưng từ trong sự sốt ruột này của bọn họ, Đoạn Trù đánh hơi ra hương vị nào đó —— khẩn trương, bọn họ đang điên cuồng muốn che lấp thứ gì đó.
Nghị viên Carter làm tốt vai trò chó săn, đỏ mặt gân cổ hô, " Thượng tướng Đoạn Trù! Ngài tại sao phải nói bóng gió như thế? Chẳng lẽ trong mắt ngài an toàn của tiểu thư Mira còn kém một gã tội phạm truy nã ư? "
" Năng lực tổ chức ngôn ngữ của ông giống y hệt bộ não của mình, nghị viên Carter, một chút tiến bộ cũng không có. " Đoạn Trù lạnh lùng trào phúng.
Hắn nhìn toạ độ phía trên bên phải trí não, trầm giọng nói: " Đã tiếp cận mục tiêu, Tô Thượng tá bên kia chắc đã lập xong điểm liên lạc, tôi sẽ đưa tiểu thư Mira bình an trở về. "
Perth Canlinger vẻ mặt thấp thỏm lo âu, nhìn là biết tâm tình một người cha sắp mất con, ông ta hướng về phía Đoạn Trù khom người thật sâu, giọng nói nghẹn ngào: " Xin nhờ Thượng tướng! "
Đoạn Trạch hành quân lễ: " Chức trách của tôi. "
Tinh không vô tận, dưới bầu trời màu xanh thẫm có hai chiếc phi hạm lặng lẽ giằng co.
Đoạn Trù tự mình áp giải Tào Tông đi ra, hơn 10 mét đằng trước có một người đàn ông dung mạo bảy phần tương tự Tào Tông, khoé mắt phải có một vết sẹo, khí thế của hai anh em nhà này hung ác như nhau.
Đoạn Trù lại nhìn người đứng bên cạnh gã, một thiếu nữ mặc váy trắng dài, miệng bị nhét khăn, tuy tóc tai lộn xộn nhưng quần áo vẫn còn chỉnh tề, không có dấu hiệu bị xâm phạm.
Chỉ là Mira bị doạ không nhẹ, vừa trông thấy Đoạn Trù liền nức nở không ngừng lệ rơi đầy mặt, tràn ngập yếu ớt và bi thương.
" Đổi thế nào? " Đoạn Trù vào thẳng vấn đề.