Thông đạo thời không mà Tô Việt Nhiên nhắc đến đã bị bỏ hoang hơn 30 năm, lượng lớn tro bụi và tinh vân bao phủ lấy nó, áp suất tại đây có thể nhẹ nhàng nghiền nát một chiếc phi hành khí đời mới.
Thế nên không ai có thể ngờ lại có kẻ mở được nó.
Đối phương nhất định phải có thiết bị xuyên qua không gian hàng đầu, không phải người chủ tinh vậy sẽ là ai? Tinh tặc*? Hay là những tổ chức phản đối Nội các? Cũng có thể là thế lực nào đó ở những hằng tinh hoang phế tái quật khởi?
*tinh tế đạo tặc = cướp vũ trụ
Cho dù là thế lực nào, việc ưu tiên gấp rút hiện giờ là làm thế nào giết chết đàn dị chủng này.
Ngay cả khi có là dị chủng, cơ thể chúng cũng chưa chắc có thể chịu được áp suất gần như nghiền nát mọi thứ khi nhảy qua điểm chuyển tiếp*, thế nên chúng đã tổn thất hơn phân nửa số lượng, mà những con có thể chịu đựng xuyên qua thông đạo thời không toàn bộ đều là " hãn phỉ "**. Dị chủng cái loại sinh vật này không sợ chết, chúng có trí khôn nhưng lại chỉ có một mục đích duy nhất, đó là giết chóc và cướp đoạt.
*gốc là jiedian tiaoyue, jiedian nếu search riêng sẽ ra node, tức nút mạng, thiết bị điểm được ghép nối cùng nhiều thiết bị khác tạo nên mạng lưới truyền thông, mỗi nút có một địa chỉ MAC riêng, hoặc data link control address nếu đạt chuẩn mô hình OSI tầng 2 (Chi tiết trên wikipedia). Còn tiaoyue có vài nghĩa là nhảy lên, nhảy qua, chuyển tiếp. Mình không rành khoa học không gian nên tạm ghép gọi nó là điểm chuyển tiếp.
**hãn trong hung hãn cường hãn, phỉ = cướp.
Số lượng lớn dị chủng tràn vào tấn công màng phòng hộ đã được kích hoạt, hằng hà vô số những tinh thể hình lục giác chặt chẽ liên kết với nhau, đốt đám sinh vật bám lên đến da tróc thịt bong. Máy móc có báo hỏng cũng không sao, không đến vài phút sẽ tự phục hồi, nhưng nói đến cùng nó vẫn dựa vào hệ thống cấp điện, đám dị chủng phun ra dịch ăn mòn một lần không được sẽ có lần hai, sau ngàn vạn lần không ngừng ắt sẽ chọc ra được một lỗ hổng.
Bên ngoài tạm thời có thể ngăn trở, thế nhưng dị chủng đột kích không dấu hiệu báo trước, có không ít con đã vào tới bên trong.
Đài phun nước trước cảng Tường Vi vẫn còn cất cao tiếng hát, từng cột sóng nước lơ lửng phun ra từ đầu máy bơm, ngày thường ở nơi đây chỉ toàn những hành khách qua lại ăn mặc chỉnh tề, bầu không khí lãng mạn lại tao nhã, nhưng giờ đây cột phun nước nhiễm đỏ màu máu, quanh đài phun nước la liệt xác chết nằm ngang dọc.
Những thi thể này đã chết từ lâu, có một số đầu ngón tay nhuốm máu dần phát xanh, sau một hồi cứng ngắc co giật.
Tình huống xấu nhất đã xảy ra —— người lây nhiễm.
Đoạn Trù lái phi hành khí bay thẳng đến quảng trường toà nhà Nội các, đây là hành vi vô cùng bất lịch sự, nhưng dưới tình huống đặc thù như thế này, mọi người không chỉ không cảm thấy hắn bất lịch sự, ngược lại chỉ thấy bóng dáng này không khác thiên thần cứu thế là bao.
Mấy tên nhân viên văn phòng chính phủ sợ tới mức run lên bần bật, mắt trông Đoạn Trù nâng súng tinh chuẩn không lệch bắn thủng đầu một con dị chủng, tức khắc như thấy được cha ruột: " Trung tướng! Trung tướng tới! "
Camo White vẻ mặt vẫn luôn nặng nề u ám nghe thấy vậy bất động thanh sắc * nhẹ nhõm thở phào.
*(làm) mà không bị phát hiện
Một đám Nội các suốt ngày chỉ biết lục đục nội bộ, phô trương tên tuổi nào biết cách đối phó với dị chủng, bọn họ vai không gánh tay không thể vác, trăm triệu không ngờ có một ngày nhìn thấy đại quy mô dị chủng xâm lấn trên chủ tinh, một đám như bị rút mất linh hồn, đầu cũng không dám thò ra cửa sổ trộm xem.
Đoạn Trù cùng Tô Việt Nhiên hội hợp ở đại sảnh, Tô Việt Nhiên rõ ràng đã trải qua một hồi ác chiến, trên người rải rác máu.
Hai người đẩy cửa phòng họp, Camo White cầm đầu đám người đột nhiên đứng dậy.
Con người là loại sinh vật có xu hướng rất dễ tranh đấu nội bộ, nhưng nay trước mặt sinh tử lại có loại đoàn kết đầy kịch tính*. Giờ đây Camo White vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn chuyển giao quân quyền, chín phần là để Đoạn Trù giúp bọn họ ngăn chặn thảm hoạ.
*dramatics
Đoạn Trù cũng không dong dài, nghi thức chuyển giao tự nhiên bỏ qua, hắn nhanh chóng lưu lại dữ liệu vân tay và võng mạc, mở khoá quyền khống chế cấp cao nhất.
Từng chiếc phi hành khí bay ra khỏi khu căn cứ quân sự, binh lính từng người nghe được giọng nói Đoạn Trù vang lên trong tai nghe, tức khắc tinh thần phấn chấn, cảm xúc dao dộng trong lòng hạ xuống thành một đường thẳng, chỉ còn trấn định đối mặt, không còn sợ hãi.
Đây là một trong những nguyên nhân Nội các không dám động tới Đoạn Trù —— người này là một nhà chiến lược quân sự và lãnh đạo trời sinh, hắn chỉ đơn giản nói một câu " Tấn công", khí thế trầm ổn, tựa như nhân loại vĩnh viễn bách chiến bách thắng, mạnh hơn những lời động viên tốt mã giẻ* cùi nhiều lắm. Đại đa số các nghị viên dưới sự bảo hộ của lực lượng Thân vệ quân rời khỏi toà nhà, là nhóm đầu tiên di tản đến khu trú ẩn khẩn cấp dưới lòng đất, còn Đoạn Trù đang điều khiển phi hành khí, ở trên không trung chống lại dị chủng.
* gốc là hư hữu kỳ biểu, đồng nghĩa tốt mã giẻ cùi.
Ánh mắt Đoạn Trù sắc lạnh mà tỉnh táo, phi hành khí của hắn sắp đụng phải một con dị chủng biết bay, trong tiếng kinh hô " này này này " của Tô Việt Nhiên - một viên đạn cuối cùng xuyên thủng lớp vảy bảo vệ sinh học của dị chủng, nở bung cái đầu nó như hoa, thân thể to lớn của sinh vật ầm ầm ngã xuống, phi hành khí cọ qua thi thể của nó, đột nhiên cất cánh!
" Đệch! " Tô Việt Nhiên xem đến hồi hộp, một hơi nghẹn trong họng không nhịn được mắng: " Con mẹ nó có thể đừng doạ người được không?! "
Đoạn Trù không trả lời, mà là lạnh giọng phân phó, " Để tiểu đội số 3 của quân đoàn 1 từ đất liền xuất phát, phi hành đội số 12 yểm trợ, tìm kiếm người sống sót, mà những người lây nhiễm. " Hắn ở trên cao nhìn những nhân loại tứ chi cứng đờ, ngũ quan hoàn toàn biến dạng, âm thanh bình tĩnh không gợn sóng, " Giết chết tại chỗ. "
Người lây nhiễm đến cùng vẫn chỉ khoác tấm da nhân loại, yếu ớt bất kham, một súng nổ vỡ đầu là xong.
Những người này có thể là cha mẹ, con cái, vợ chồng của ai đó, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, cống hiến cuối cùng mà bọn họ có thể làm cho nhân loại là biến thành một khối thi thể không đầu, chiến tranh là vậy đấy.
Trong lúc nhất thời, chủ tinh biến thành địa ngục trần gian, tiếng bom đạn bắn phá không có một giây ngừng lại, vốn là tinh cầu tốt nhất đẹp nhất trong số mười hai hành tinh chỉ trong hai giờ ngắn ngủi trở thành phế tích, toà cao ốc Ivy mang tính biểu tượng một thời đã sụp đổ, tựa như một khúc than khóc. Cảnh hoang tàn đến không kịp phòng, không có thời gian để đau buồn, Đoạn Trù nhanh chóng quyết định, sau khi đưa người sống sót rút về khu tránh nạn, phát động mệnh lệnh toàn diện công kích.
Dị chủng một con cũng không thể sống, người lây nhiễm cũng thế.
Chỉ vài giây sau khi đưa ra mệnh lệnh, một giọng nói nôn nóng xen lẫn tiếng sóng điện nhiễu loạn vang lên, " Bệnh viện khu 5 phát hiện một người sống sót, lặp lại lặp lại, khu 5 phát hiện một người sống sót, là một thai phụ!!! "
Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, công tác cứu hộ không phải trăm phần trăm không sót, những gì bọn họ có thể làm là trong thời gian quy định hỗ trợ số lượng nhiều nhất có thể an toàn rút lui. Nếu không biết thì thôi, đã biết thì không thể trơ mắt mặc kệ được.
Thế nhưng bom nhiệt áp* đã thả xuống, nó sẽ phát nổ từ khu 10 trong ba phút tới. Thời gian rõ ràng không còn kịp nữa, kỹ năng lái cao siêu của Đoạn Trù có lẽ có thể tranh một đường sống, nhưng thân là quan chỉ huy tối cao, không ai cho phép hắn mạo hiểm như vậy.
*gốc là nhiệt dẫn nhiên đạn = bom đốt dẫn nhiệt qq gì đấy, tra baidu cảm thấy dòng bom nhiệt áp có vẻ đúng với miêu tả của tg, nên lấy dùng luôn.
Bao gồm cả Camo White đang ở trong khu tránh nạn quan sát toàn cục, ông ta kết nối liên lạc với Đoạn Trù, từng câu từng chữ: " Trung tướng, hy sinh là việc không thể tránh. "
Thai phụ vịn cửa sổ hướng về phía phi hành khí kêu cứu, cô ấy khóc đến thất thanh, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, bởi vì thai phụ nhận ra phi hành khí có xu thế muốn rời đi.
Hết cách rồi, xung quanh phụ cận không có chỗ để phi hành khí hạ cánh, ngoại trừ tầng 30 cao nhất, nhưng sản phụ lại ở tầng 8, toàn bộ hệ thống thang máy đã ngừng hoạt động, tạm chưa nói đến cô ấy có thể chạy lên trên không, cho dù có thể thì toàn bộ mười khu đã nổ thành phế tích.
Đoạn Trù không hạ lệnh rút lui mà dốc sức đuổi đến khu 5, chỉ còn hai phút ngắn ngủi, ngay khi hắn vừa mới trông thấy toà bệnh viện kia, một chiếc phi hành khí cũ kĩ dùng góc độ xảo quyệt đâm vào đại sảnh tầng 7, một bóng người lao ra khỏi ghế điều khiển, lăn vài vòng rồi đứng vững, gạt tro bụi trên mặt, kiên định chạy như bay về phía tầng 8.
Là Hứa Liêm!
" Kết nối với Hứa Liêm! " Âm thanh Đoạn Trù sàn sạt như cát đổ.
Không kịp chất vấn hay trách móc bất kỳ điều gì, Đoạn Trù hỏi thẳng: " Tôi phải phối hợp thế nào? "
Hứa Liêm đầu bên kia tạm dừng không đến một giây, bĩnh tĩnh mở miệng: " Tôi phá thủng một lỗ ở tầng 7, Trung tướng có thể ở đó chờ tôi không? "
Phi hành khí của Đoạn Trù lập tức lao về phía trước.
Còn hơn 1 phút 45 giây, Hứa Liêm lấy ra tốc độ chạy nước rút trăm mét, dùng một chân đạp văng cửa phòng bệnh, từng mảng bong tróc trên trần nhà rào rạt rớt xuống. Sản phụ ôm hai tay trốn trong góc, cả người chìm trong tuyệt vọng, nghe được tiếng động cô ấy hững hờ ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt khi trông thấy Hứa Liêm, như thể không tin được có người tới đây.
Hứa Liêm bước nhanh đến, một phát bế thai phụ lên: " Con của cô còn có cơ hội ngắm nhìn thế giới này, đừng sợ! "
Hai chữ cuối cùng của y như trời long đất lở, khát vọng sinh tồn mãnh liệt khiến cơ thể thai phụ phản ứng nhanh hơn não một bước, cô ôm chặt lấy cổ Hứa Liêm.
Con đường từng đi qua đã bị chặn bởi cơn sụp đổ, Hứa Liêm lập tức xoay người, từ một bên khác xa hơn vòng về. Bế một người phụ nữ mang thai không ảnh hưởng đến bước chân trầm ổn của y, cứ như âm thanh đếm ngược trong tai nghe căn bản không tồn tại, rõ ràng sắp táng thân biển lửa nhưng thai phụ không còn quá tuyệt vọng như trước, chẳng sợ dù cho chỉ còn một giây cuối cùng, chỉ cần có người này, cô sẽ có hi vọng sống sót.
Thời điểm đếm ngược 40 giây, Hứa Liêm cuối cùng cũng chạy tới tầng 7, bên ngoài lỗ thủng thật lớn, phi hành khí của Đoạn Trù chờ đã lâu.
Màu trắng đỏ của bom nổ không ngừng trở thành phông nền cho phi hành khí, Hứa Liêm đưa thai phụ đến cửa cabin, người phụ nữ cắn chặt răng, không cần Hứa Liêm làm gì, cô tự động dùng cả chân tay bò vào trong.
Dưới 30 giây, Hứa Liêm một chân đạp vào giá đỡ ngoài phi hành khí, nhưng ngay lúc này một con dị chủng bay lao ra từ trong khói mù, hàm răng dữ tợn cắn chặt mắt cá chân y, đau nhức bất ngờ khiến Hứa Liêm suýt chút nữa ngã xuống khoảng không giữa lỗ thủng và phi hành khí!
Con ngươi Đoạn Trù co rút, dưỡng khí trong buồng phổi phút chốc như bị ép sạch!
Đoạn Trù giơ tay, thiết lập phi hành khí chuyển sang chế độ rút lui với vận tốc tối đa sau 8 giây, đồng thời rút súng bước ra khỏi buồng lái, nhắm trúng con dị chủng kia bắn mấy phát, nhưng dị chủng không sợ đau, nó gắt gao cắn chặt Hứa Liêm, muốn kéo y cùng xuống vực sâu.
Hứa Liêm ngẩng đầu, đếm ngược không còn đủ 5 giây nữa, y bỗng nhiên nhìn Đoạn Trù mỉm một nụ cười khó phát hiện, bàn tay nắm vách cửa cabin bắt đầu lơi lỏng.
Ánh mắt Đoạn Trù lạnh lùng khiếp người, hắn chớp nhoáng nắm lấy cổ tay Hứa Liêm, trong mắt chỉ còn lại con dị chủng đang kêu gào kia.
Kiên nhẫn chờ đợi, hai giây sau, vảy bảo hộ sinh học của dị chủng hơi hơi mở ra.
" Phanh——" Khoảnh khắc đầu dị chủng nổ tung, lực đạo giam cầm Hứa Liêm đột nhiên tiêu tán!
Ở một giây cuối cùng, lực cánh tay của Đoạn Trù bộc phát kinh người, không ai biết hắn như thế nào làm được, ở một góc độ không có khả năng, một giây trước khi cửa cabin tự động đóng lại, lôi kéo Hứa Liêm vào trong!
Phi hành khí dùng tốc độ cao nhất rời đi, phản lực mạnh đến nỗi khiến thân hình Hứa Liêm lảo đảo không vững, y rơi vào trong một cái ôm rắn chắc, phía sau là tiếng nổ chói tai.
Nhưng y vẫn cứ nghe thấy rõ mồn một tiếng tim đập kịch liệt của Đoạn Trù như muốn nhảy ra ngoài.
Note: Bảo sao chương này edit mãi méo hết ra là gấp 1,5 lần chương bth....