- Anh và Kì Liên đã ngủ cùng với nhau rồi sao? Trong chính ngôi nhà này?
Hàn Nhậm Phục không nghĩ sẽ có ngày Tiêu Ý Nhã hỏi mình chuyện này, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Hắn nhíu mày không vui, hỏi lại.
- Thì sao?
Tiêu Ý Nhã sớm đã chết tâm, khi thấy hắn thừa nhận, trong lòng ngoài chua xót thống khổ thì cũng không còn gì nữa. Nhưng cô vẫn muốn xác minh, muốn lần cuối giúp hắn rồi buông bỏ.
- Đã ngủ bao nhiêu lần? Cách đây bao nhiêu lâu?
Hàn Nhậm Phục rất ít khi lộ vẻ mất bình tĩnh, không trả lời câu hỏi này. Chỉ dùng ánh mắt thâm sâu lạnh lùng nhìn cô.
Tiêu Ý Nhã cũng không e dè trước mặt hắn nữa, nhàn nhạt hỏi tiếp.
- Anh và cô ấy đã có con rồi?
Hàn Nhậm Phục ngả người về phía sau, ánh mắt ngày càng lạnh nhạt, gật gật đầu. Hắn nói.
- Đợi vài ngày nữa khi mẹ tôi ra nước ngoài, cô hãy chuyển ra ngoài sống đi. Tôi sẽ trợ cấp phí sinh hoạt và học phí hàng tháng cho cô. Kì Liên đang mang thai, tôi cũng không muốn nhìn thấy em ấy khó chịu.
Ý Nhã chua xót cười, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra. Hàn Nhậm Phục, hắn cũng chỉ được đến thế. Ngay từ đầu hắn vốn đã chán ghét cô, còn hận cô chen vào mối quan hệ giữa hắn và Kì Liên.
Kì Liên nói nếu không có cô, hai người đã sớm kết hôn từ lâu.
Cô rời đi là điều đương nhiên.
"Nhưng Hàn Nhậm Phục, nể tình ngày hôm ấy trong đám tang cha mẹ tôi, anh thành tâm dập đầu ba lạy, xem như đây là sự ôn nhu cuối cùng tôi dành lại cho anh"
Ý Nhã đưa tay lau nước mắt, ngăn không cho mình yếu đuối, dùng khí thế kiên cường nhất mà nói với Hàn Nhậm Phục.
- Nhậm Phục, Kì Liên đã sớm ngoại tình sau lưng anh, cái thai ấy cũng không phải của anh.
Nhưng Hàn Nhậm Phục lại chỉ cười khẩy, hắn cho rằng Ý Nhã không biết tự lượng sức, cô vậy mà ở trước mặt hắn bới móc Kì Liên, khiến hắn chán ghét lại càng thêm chán ghét.
Hắn không thèm để tâm nữa, nắm áo khoác chuẩn bị đứng dậy, lúc này, Ý Nhã đột nhiên bảo.
- Anh rồi sẽ phải hối hận.
Hàn Nhậm Phục quay phắt người, đưa tay bóp cổ cô gái trước mặt, ép cô dính sát vào ghế alpha, gằn giọng.
- Câm miệng, cô đừng tưởng tôi không biết rõ con người của cô.
Ý Nhã vẫn dùng đôi mắt đỏ hoe điềm tĩnh nhìn hắn, khó nhọc hỏi lại.
- Tôi là người thế nào?
Đối diện với đôi con ngươi trong trẻo sâu hun hút kia, những lời bên miệng định nói bỗng dưng bị hắn nuốt trở lại, Hàn Nhậm Phục không trì triết Ý Nhã nữa, chỉ hỏi một câu.
- Cô cùng em trai Cao Hiên, Cao Ngạn Thiên có mối quan hệ như thế nào?
Tiêu Ý Nhã không khỏi sửng sốt.
- Tại sao anh biết cậu ấy?
Không nhận được câu trả lời thỏa đáng, lại thêm thấy vẻ mặt lo lắng của Ý Nhã, Hàn Nhậm Phục cười nhạt, hắn đứng dậy xoay người bỏ đi.
Tiêu Ý Nhã giờ không ngăn nổi nước mắt của mình nữa, nằm yên lặng lẽ khóc.
"Ngạn Thiên, Ngạn Thiên..."
Sáng sớm ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì Hàn Nhậm Phục đã rời đi từ khi nào, Hàn phu nhân cũng nhắn cho cô một cái tin, nói rằng mình đã trở về Thụy Điển, dặn cô chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quá mức bận tâm đến điều gì.
Hàn phu nhân rất tốt, từ khi cha mẹ qua đời, chỉ còn mình bà quan tâm đến cô. Nếu không vì bà tâm tâm nguyện nguyện muốn cô ở lại, Ý Nhã cũng đã sớm ra khỏi căn nhà này.
Cô sửa soạn một chút, định sẽ lên trường làm cho xong luận án ngày hôm nay. Thế nhưng trong nhà lại có khách không mời mà đến.
Kì Liên rất tự nhiên từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô thì gật đầu cười nhẹ, không biết xấu hổ mà hỏi.
- Nhậm Phục đi làm rồi ạ?
Ý Nhã không bận tâm đến cô ta, xoay người lên lầu lấy áo khoác. Kì Liên vẫn một mực đi theo. Lên đến đầu cầu thang, Ý Nhã xoay người hỏi.
- Cô muốn gì?
Kì Liên vẫn cười một cách thật tự nhiên, cười đến giả lả.
- Chị xem chị kìa, bộ dạng xù lông ấy thật khiến người ta hứng thú.
Rồi cũng rất dứt khoát, cô ta nắm lấy tay Ý Nhã dằng mạnh một cái, tự mình ngã lăn xuống dưới. Ý Nhã chưa biết phản ứng thế nào thì dưới đó đã có người la lên.
- Máu... Máu... Kì Liên tiểu thư...