Tiêu Ý Nhã bắt đầu hôn mê sâu. Vết roi đánh trên người vì quá nhiều mà ống tiêm thuốc cầm máu của Cao Hiên hầu như không có tác dụng.
Cao Hiên làm vài kiểm tra thân thể cơ bản, phát hiện mười ngón tay của cô đều gãy, tức giận tới mức thở phì phò.
Hàn Nhậm Phục châm thuốc, càng rít càng trầm mặc, ánh mắt né tránh không nhìn vào thân thể máu me trên giường.
Cao Hiên quay người, điên tiết chất vấn.
- Tại sao lại làm như vậy với em ấy?
Hàn Nhậm Phục không trả lời, tiếp tục hút thuốc, ánh mắt nhìn ra sân trước, gióng tai nghe tiếng xe cấp cứu.
Cao Hiên dằn mạnh hộp thuốc xuống đất.
- Mẹ nó, cậu là thằng khốn. Không những đánh em ấy, còn bẻ gãy mười đầu ngón tay. Tôi nói, nếu không cứu được Ý Nhã, đời này tôi với cậu xem như chưa từng quen biết.
Hàn Nhậm Phục có vẻ không tin nổi, mơ hồ hỏi lại.
- Cậu nói gì cơ?
Cao Hiên cười gằn, cho rằng Hàn Nhậm Phục biết rồi còn vờ vịt, châm chọc.
- Tôi thấy cậu là bị Kì Liên làm cho mù mờ đầu óc rồi.
Hàn Nhậm Phục hồi phục tinh thần, hừ lạnh một tiếng, cũng không biết trong đầu hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
- Là cô ta đáng bị như vậy.
Cao Hiên không thể tin được hắn sẽ nói ra những lời như vậy, cười khẩy.
- Vậy ra chính cậu sai người đánh em ấy sao?
Hàn Nhậm Phục định phản bác, nhưng hắn có thể phản bác điều gì. Chính hắn đã là người ra lệnh cho thuộc hạ dẫn Ý Nhã ra ngoài, hắn nên nói mình vốn dĩ không biết Ý Nhã bị đánh sao?
Chính bản thân hắn cũng cảm thấy nực cười.
Lúc này từ bên ngoài, xe cấp cứu đã tới. Cao Hiên cẩn thận bế Tiêu Ý Nhã lên, trước khi bước ra khỏi phòng còn để lại một câu.
- Hãy nhớ những chuyện hôm nay cậu đã làm.
Hàn Nhậm Phục nhìn theo bóng lưng hai người họ rời đi, siết chặt nắm đấm cùng với tẩu thuốc trong tay. Mặc kệ cho mồi lửa của tẩu thuốc kia xém vào da thịt, hắn vẫn như cũ đứng im, nét mặt âm trầm.
"Tiêu Ý Nhã..."
Tiêu Ý Nhã bị thương rất nặng, khi được đem vào bệnh viện, tình trạng cô bắt đầu lâm vào nguy kịch. Cao Hiên dùng hết tất cả kinh nghiệm mình có trong đời, cùng với những bác sĩ khác nhặt về cho cô một cái mạng nhỏ.
Tiêu Ý Nhã gãy hết mười ngón tay.
Cao Hiên biết, linh hồn cô có lẽ cũng đã vỡ vụn.
Tiêu Ý Nhã hôn mê gần một tuần, gần một tuần này, hầu như đêm nào Hàn Nhậm Phục cũng tới, nhưng hắn chỉ đứng bên ngoài nhìn vào, rạng sáng liền rời đi, thần không biết quỷ không hay.
Chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy.
Ngày Tiêu Ý Nhã tỉnh lại, Cao Hiên chỉ nhẹ vỗ vai cô, nói một câu đến lúc phải buông tay rồi, Ý Nhã không trả lời, nhè nhẹ gật đầu.
Hàn Nhậm Phục nghe tin cô đã tỉnh, cũng không tới nhìn nữa. Kì Liên xuất viện, hắn liền lái xe đến đón cô về nhà. Cùng với chuyện đêm ấy Tiêu Ý Nhã bị đánh tới mất nửa cái mạng không còn đề cập tới.
Tiêu Ý Nhã nằm viện gần hai tháng thì ra về, nhưng cô không về Hàn Gia nữa mà được Cao Hiên thuê cho một căn chung cư nhỏ. Đến bây giờ mới dần hồi tưởng lại mọi việc.
Tiêu Ý Nhã là chị họ của Kì Liên, cũng là hôn thê của Hàn Nhậm Phục. Cuộc hôn nhân này được cha mẹ hai bên sắp đặt từ khi hai người chưa ra đời.
Nhưng Hàn Nhậm Phục cùng Kì Liên lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm sâu đậm. Đột nhiên có một Tiêu Ý Nhã là cô chen vào, Hàn Nhậm Phục theo lẽ chán ghét cô cực điểm.
Vài năm trước, cha mẹ cô vì tai nạn qua đời, chú dì liền ra sức để Kì Liên cùng Hàn Nhậm Phục thân cận. Chỉ có mẹ của Hàn Nhậm Phục, Hàn phu nhân là còn để mắt tới vụ đính hôn kia, ép Hàn Nhậm Phục đưa cô về nhà sống chung.
Hàn Nhậm Phục không thể không nghe lời mẹ, nhưng hắn đưa cô về cũng chỉ xem cô như không khí, vẫn yêu chiều Kì Liên, nói rằng sẽ tìm cách hủy hôn với cô.
Tiêu Ý Nhã bình lặng sống, cho đến một ngày, Kì Liên thông báo mình mang thai của Hàn Nhậm Phục.
Nhưng Tiêu Ý Nhã biết đó vốn không phải con của hắn.
"Hàn Nhậm Phục... anh thực ngốc"