- Ai cho phép các người đánh cô ấy?
Lão Lâm không nghĩ Hàn Nhậm Phục lại tức giận đến vậy, lắp bắp trả lời.
- Chúng tôi nghĩ đó là ý muốn của ngài. Chỉ cần...chỉ cần cô ấy không mất mạng...
Hàn Nhậm Phục đưa ánh mắt sắc lạnh lướt qua một lượt đám người hầu kẻ hạ trong phòng.
Cuối cùng cũng chưa làm gì, vội vàng xoay người rời đi. Nhà kho Hàn Gia nằm ở phía sau vườn, lúc này ở đó chỉ có một tên thuộc hạ đang đứng canh. Nhìn thấy Hàn Nhậm Phục, hắn ta cúi đầu chào.
- Hàn thiếu.
Hàn Nhậm Phục lười quan tâm đến hắn, đạp cửa bước vào phòng.
Cảnh tượng xung quanh khiến cho hô hấp của hắn dường như ngưng trệ. Tiêu Nhã Ý bị treo hai tay lên tường, toàn thân rách rưới, quần áo loang lổ vết máu, trông qua không có vẻ gì là của một người đang còn sống cả.
Thân thể Hàn Nhậm Phục hơi run lên, đột nhiên hắn không dám tiến lại gần.
Hắn đang sợ hãi...
Sợ hãi sao? Cảm giác sợ hãi vốn chưa từng có trong cuộc đời hắn. Hắn đang sợ hãi điều gì?
Có phải sợ rằng sẽ nhìn thấy, sờ vào một Tiêu Ý Nhã thân thể lạnh băng, không còn hô hấp nữa?
Từng bước chân lê nặng, Hàn Nhậm Phục tiến tới, gỡ dây trói cho Tiêu Ý Nhã. Cô lập tức khụy chân xuống nền gạch, hắn liền đỡ lấy cô.
Tiêu Ý Nhã vậy mà vẫn còn tỉnh, hai má cô đỏ ửng, sưng húp, có vẻ đã bị đánh rất nhiều. Trên tay, trên bụng, cả lưng đều là vết roi cứa sâu vào da thịt. Hàn Nhậm Phục đỡ lấy đầu cô, Tiêu Ý Nhã khóe miệng chảy máu, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong một khoảnh khắc, Hàn Nhậm Phục bắt gặp ánh mắt ôn nhu trong trẻo của Ý Nhã vài năm về trước, một ánh mắt chỉ chứa mỗi mình bóng hình của hắn mà thôi.
Hàn Nhậm Phục không rõ cảm giác lúc này của mình là gì, nhưng tuyệt nhiên chẳng phải dễ chịu. Hắn bế cô đứng dậy, nói với đám người sợ tái mặt mày đang đứng bên ngoài.
- Gọi Cao Hiên đến đây.
Cao Hiên là bác sĩ riêng của Hàn Gia, Hàn Nhậm Phục bước chân vội vàng bế người lên lầu. Phía sau, lão Lâm tay run run móc điện thoại ra, bấm số gọi điện.
Tiêu Ý Nhã được bế trong tay, vẫn giương mắt nhìn. Khi Hàn Nhậm Phục mới chạy được vài bước, cô đột nhiên mở miệng, thều thào gọi.
- Hàn Nhậm Phục...
Hàn Nhậm Phục thả chậm bước chân, cúi đầu nhìn nhưng không trả lời. Tiêu Ý Nhã ánh mắt hơi cười, nhỏ giọng nói một câu.
- Anh thực ngốc...
Hàn Nhậm Phục bất ngờ, hốc mắt bỗng dưng nóng lên. Hắn vẫn im lặng, sau khi về đến nhà chính, được đặt lên giường thì Tiêu Nhã Ý đã chìm vào hôn mê. Máu từ những vết roi cứa vẫn tuôn ra không ngừng, ngấm vào ga giường trắng tinh, đỏ tới chói mắt.
Hàn Nhậm Phục tỏa ra một tia sát khí, xoay người ra ngoài. Mọi người đều tập hợp ở đại sảnh, không khí u ám nhưng khẩn trương, đợi Hàn Nhậm Phục quyết định.
Hắn đứng trên cầu thang đưa mắt nhìn xuống, lạnh giọng hỏi.
- Vừa nãy, những ai đánh Tiêu Nhã Ý bước lên một bước.
Vài đôi chân run rẩy, nhưng cũng không dám không bước lên. Khoảng chừng 4-5 người, Hàn Nhậm Phục nhìn qua một lượt, phát hiện có điều gì đó bất thường. Nhưng cũng không biết bất thường ở đâu, để lại một câu trước khi lại xoay người lên lầu.
- Chặt tay.
Lâm quản gia thì nhíu mày nghĩ.
"Đây đều là thuộc hạ của Kì Liên tiểu thư..."
Nhóm người này nhanh chóng bị kéo đi.
Lúc này từ ngoài cửa, Cao Hiên cầm theo thùng thuốc của mình bước vào, nhìn thấy đám người bị kéo đi cũng không có phản ứng gì. Thấy Hàn Nhậm Phục, anh hỏi.
- Nhìn cậu đâu có vẻ đau ốm gì?
- Không phải tôi, là Ý Nhã.
Cao Hiên bất ngờ.
- Ý Nhã, cô ấy làm sao?
Hàn Nhậm Phục không trả lời, quay đầu vào phòng, Cao Hiên cũng nhanh chân đuổi theo.
Khi nhìn thấy Ý Nhã một thân tả tơi loang lổ vết máu, Cao Hiên nhìn sang Hàn Nhậm Phục, không nói một lời cho hắn một nắm đấm vào mặt.
- Thằng khốn.
Hàn Nhậm Phục bị ăn một đấm, lùi lại hai bước. Cao Hiên cũng lười quản hắn, nhanh chóng xem xét tình trạng của Tiêu Nhã Ý, vừa lục thùng thuốc lấy ra ống tiêm cầm máu, vừa hốt hoảng nói.
- Bị thương đến mức này, tôi cũng không xử lí nổi. Cậu mau gọi cấp cứu đi.
Hàn Nhậm Phục không kịp phản ứng, lại bị Cao Hiên quát lên.
- Nếu còn không nhanh, em ấy sẽ chết đấy.