Ngày hôm ấy, lần đầu tiên sau vài tháng Tiêu Ý Nhã rời khỏi Hàn gia, Hàn Nhậm Phục sai người đi điều tra nơi ở của cô.
Hắn cảm thấy có lẽ bản thân đã hiểu sai điều gì, hoặc tệ hơn là bỏ lỡ điều gì đó.
Hàn Nhậm Phục nghĩ lại tất cả những điều Tiêu Ý Nhã đã nói với mình, cùng những cảnh báo của cô.
Không, Hàn Nhậm Phục không phải là người sẽ mù quáng vì tình. Vậy tại sao từ trước đến nay hắn luôn không phát hiện bất kì điều gì khả nghi?
Trác Văn thì không nói, còn Kì Liên?
Hàn Nhậm Phục luôn đinh ninh một lòng rằng người hắn yêu là Kì Liên, bởi giữa sự chán ghét với Tiêu Ý Nhã và cảm giác thân mật giữa hắn và Kì Liên, Hàn Nhậm Phục cho rằng đó là tình yêu.
Giữa hai người phụ nữ luôn ở bên hắn... Tiêu Ý Nhã.
Vậy đó có phải là tình yêu hay không?
Hàn Nhậm Phục cả đời sáng suốt, giờ lại vì chút định kiến nông cạn của mình mà rơi vào một mớ lầy hỗn độn, không cách nào thoát ra được.
Hắn muốn chứng minh một vài điều.
Hàn Thị theo yêu cầu của Hàn Nhậm Phục, tất cả giám đốc từ lớn đến nhỏ trong tập đoàn đều được gọi đến. Bọn họ đều không biết có chuyện gì, chủ tịch đột nhiên muốn họp khẩn cũng không phải chưa từng xảy ra.
Nhưng họ đều là những tay lăn lộn nhiều năm, trực giác mách bảo cho họ biết, lần này sẽ có người ngã thuyền rồi.
Trên chiếc bàn dài ở phòng họp tối cao của Hàn Thị, Hàn Nhậm Phục ngồi ở vị trí chủ tọa, nét mặt âm trầm. Đa số đều đã đông đủ hết, nhưng người hắn cần đến lại tới muộn...
Khoảng hai phút sau, Trác Văn cùng Kì Liên lần lượt bước vào, gật đầu chào Hàn Nhậm Phục trước khi ngồi vào vị trí của mình.
Hàn Nhậm Phục đưa mắt nhìn họ, khóe miệng nhếch lên một đường cong khó mà phát hiện được.
Sau khi đã ổn định vị trí, thư kí tiến lên đưa cho hắn một xấp tài liệu, Hàn Nhậm Phục cầm lên, nói với tất cả mọi người.
- Hẳn các vị giám đốc, các vị cổ đông ở đây đều biết sắp tới Hàn Thị có một dự án nghìn tỷ, kết hợp cùng với Bùi Thị và Lâm Thị?
Mọi người ngồi trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Kì Liên và Trác Văn ngồi phía cuối đầu bên kia của bàn dài, đối diện với ánh mắt thâm sâu của Hàn Nhậm Phục, bất chợt cảm thấy lạnh gáy.
Hàn Nhậm Phục đưa mắt quét qua một lượt, cố ý dừng lại chỗ Kì Liên và Trác Văn lâu hơn một chút rồi mới rời đi, lại tiếp tục.
- Dự án lần này có tầm quan trọng rất lơn đối với tập đoàn và với Nhậm Phục tôi. Ảnh hưởng tới tương lai phát triển của Hàn Thị. Vậy nên yêu cầu trong từng khâu, từ quá trình, từng con số phải chính xác tuyệt đối. Thế nhưng...
Mọi người bên dưới im lặng đợi hắn nói tiếp.
- Ngồi ở đây, đã có người lạm dụng chức quyền, thao túng bộ phận kế toán, bộ phận tài chính, cấu kết với những thành phần khác để làm giả số liệu giao dịch, quản lí nghĩa vụ thuế nhà nước...
Lập tức một trận xôn xao phát ra, mọi người đều kinh hồn bạt vía trước thông tin này. Phải biết, tập đoàn của họ là một chuỗi các liên kết doanh nghiệp và chủ đầu tư. Nếu như Hàn Nhậm Phục nói là thật, khi dự án được hoàn thành và mọi việc vỡ lẽ, chính bản thân họ cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí mất trắng và ngồi tù.
Hàn Nhậm Phục đưa ngón tay gõ mặt bàn, lập tức bầu không khí im lặng trở lại. Lúc này, Kì Liên và Trác Văn đang sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Nhưng vẫn không dám lên tiếng, vì lúc này lên tiếng chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Hàn Nhậm Phục cố ý nhìn hai người họ cúi gằm mặt. Sau đó mới đứng dậy, khoanh tay, lạnh giọng nói.
- Giám đốc Kì, giám đốc Trác, tôi nói có đúng không?
Kì Liên và Trác Văn giật nảy cả mình, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nghi hoặc về phía này. Lúc bấy giờ, Trác Văn dù đang run cầm cập, vẫn lên tiếng.
- Thưa Hàn Tổng, tôi không nghĩ trong nội bộ của chúng ta lại có thể xảy ra việc nghiêm trọng như vậy.
Hàn Nhậm Phục nhếch môi cười lạnh.
- Ý giám đốc Trác là tôi ăn nói linh tinh, đổ oan cho các vị?
Trác Văn và Kì Liên kinh hoàng nhìn lên.
"Hắn...hắn đã biết chuyện hai người làm rồi sao?"
Trác Văn gượng cười, gương mặt cứng đờ.
- Hàn tổng, tôi thật sự vẫn chưa hiểu ý anh.
Hàn Nhậm Phục nhướng mày.
- Chưa hiểu?
Hắn gật đầu, quay người nói với trợ lí.
- Mở USB.