Tiêu Ý Nhã! Là cô đẩy Kì Liên xuống cầu thang?
Cô gái được gọi là Tiêu Ý Nhã kia lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, đứt quãng đáp lại.
- Anh vậy mà ngay lập tức xác định là tôi làm?
Hàn Nhậm Phục lần này dường như khó mà kiềm nổi bình tĩnh nữa. Trên trán hằn lên hai đường gân xanh, gằn giọng nói từng chữ.
- Cô không biết em ấy đang mang thai sao?
Tiêu Ý Nhã mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
- Đương nhiên tôi biết.
Hàn Nhậm Phục nghe được câu trả lời, cười lạnh. Cuối cùng nhịn không được nữa, mặc kệ cô gái nửa quỳ nửa ngồi dưới đất một thân đơn bạc, tiến lên đưa chân đạp mạnh một cái vào hông cô.
Tiêu Ý Nhã bất ngờ không kịp tránh, lập tức ngã ra sàn. Cơn đau kéo đến nhanh chóng khiến cho mồ hôi hai bên thái dương chảy ra, vẻ mặt đã nhợt nhạt nay càng nhợt nhạt thêm.
Hàn Nhậm Phục thấy cô nằm im không động đậy, khinh thường nói.
- Đừng tỏ vẻ yếu ớt trước mặt tôi.
Hắn nói câu này, có đôi ba phần là do chính bản thân hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cô. Hàn Nhậm Phục không hiểu, vì lí do gì mà sau khi làm vậy, tâm trạng hắn cũng chẳng khá lên chút nào.
Hàn Nhậm Phục nói với người đứng bên cạnh.
- Nâng cô ta dậy.
Tên kia nhanh chóng làm theo. Tiêu Ý Nhã được nâng lên, ánh mắt cô có vẻ không rõ tiêu cự, đợi đến khi Hàn Nhầm Phục đưa tay bóp má ép cô nhìn thẳng vào hắn, cô mới hơi tỉnh táo lại.
Hàn Nhậm Phục lạnh lùng hỏi.
- Em ấy đối xử tốt với cô, luôn che chở cho cô, thậm chí bênh vực cô trước mặt tôi. Tại sao? Lí do gì khiến cô năm lần bảy lượt luôn muốn làm hại em ấy?
Ngừng một lát, ánh mắt hắn hơi đỏ, bàn tay đang bóp má cô cũng thêm vài phần sức lực.
- Cái thai kia mất rồi, đứa bé mất rồi cô nghe rõ không?
Tiêu Ý Nhã hơi nhếch môi, thều thào nói.
- Vì cô ta xứng đáng bị như vậy.
Hàn Nhậm Phục không ngờ sẽ có ngày Tiêu Ý Nhã ở trước mặt mình có bộ dáng kiên cường như vậy. Trước đây, cô luôn như một cái đuôi nhỏ, lúc nào cũng ở phía sau lưng hắn. Chỉ cần hắn quay lại, sẽ bắt gặp một đôi mắt mềm mại ôn nhu, gọi một tiếng.
"Hàn ca, anh nhìn em một cái đi."
Giờ đây trước mắt hắn chỉ còn là một Tiêu Ý Nhã lúc nào cũng nhàn nhạt, âm hiểm, thâm độc. Cũng chẳng bao giờ gọi hắn "Hàn ca" nữa.
Hai má Tiêu Ý Nhã bị bóp tới thâm tím lại, Hàn Nhậm Phục vẫn không có ý muốn buông tha, hắn tức giận tới mức không nói nổi nữa.
Mím môi xoay người, phất tay.
Tên thuộc hạ hiểu ý, kéo lê Tiêu Ý Nhã ra ngoài.
Tới buổi chiều, sau khi vào bệnh viện thăm Kì Liên, thấy tình trạng của cô đã khá hơn. Hàn Nhậm Phục yên tâm đôi chút, lại nhớ đến Tiêu Ý Nhã, hắn cúi người xoa đầu Kì Liên, ôn nhu nói.
- Tôi về nhà một lát, chút nữa sẽ mua bánh cầu vồng cho em.
Kì Liên ngoan ngoãn yếu ớt gật đầu, nghĩ nghĩ một hồi, cô ta nắm góc áo Hàn Nhậm Phục, hỏi.
- Nhậm Phục ca, Ý Nhã sao rồi? Anh đừng trách chị ấy nhé... có lẽ chỉ là vô tình thôi.
Hàn Nhậm Phục ngay lập tức không vui, hừ lạnh một tiếng.
- Em đừng bênh vực cô ta.
Kì Liên rơi ra vài giọt nước mắt, ở trên giường bệnh càng khiến người ta xót xa mà yêu chiều.
- Dù sao chị ấy cũng là chị họ của em...
Hàn Nhậm Phục không nói thêm gì nữa, vén lại góc chăn cho cô rồi về nhà.
Khi trở về, thuộc hạ nói Tiêu Ý Nhã đang bị nhốt trong nhà kho. Hắn chỉ gật đầu, cũng không định đi xem.
Tối hôm đó sau khi đã hoàn thành công việc của mình, tắm rửa ăn uống xong, Hàn Nhậm Phục định sẽ vào bệnh viện mua bánh cho Kì Liên. Lúc này, Lâm quản gia suy nghĩ đắn đo hồi lâu, quyết định tiến lại gần, cúi đầu nói.
- Cậu chủ, Ý Nhã đã hôn mê rất lâu rồi. Cô ấy mất máu nhiều như vậy, có nên đưa đi cấp cứu không ạ?
Hàn Nhầm Phục lập tức quay đầu, lớn tiếng.
- Mất máu?
Lão Lâm giật mình, cúi đầu càng thấp hơn.
- Vâng, bị đánh rách da nên mất máu.
Hàn Nhậm Phục ném mạnh cái áo khoác hắn đang cầm trên tay. Tức giận tới gằn giọng.
- Ai cho phép các người đánh?