Chương 901
Lâm Tĩnh Anh sững sờ.
“Đơn giản là bà cảm thấy nếu bà đã không thể trông chờ vào Vân Lập Tân được nữa thì chỉ còn có thế cậy nhà vào đứa con gái là tôi mà thôi. Dù gì ngoại trừ tôi ra cũng chẳng còn ai đế bà trông cậy vào nữa. Nếu không phải Lý Uyến Đồng gây nguy hiểm đến địa vị của bà thì bà có cam tâm tình nguyện buông “Vân thái thái” không? Không phải là bà không cần mà là bà không giữ được. Bà đã biết rõ bản thân không phải là đối thủ của Lý Uyến Đồng cho nên mới dứt khoát tìm một lối thoát khác chứ gì”’ Một lúc lâu sau Lâm Tĩnh Anh cũng không nói nên lời.
Bà ta khổ sở nói: “Nhiều ngày như vậy, con vẫn không cảm nhận được tình cảm mà mẹ dành cho con sao?”
“Tôi thừa nhận rằng mấy ngày nay bà vẫn luôn đến chăm sóc cho tôi, tôi cảm ơn bà. Nhưng bà không cần nói đền bù cho tôi, xin lỗi tôi như thế! Bà có biết không, nếu một số chuyện đã qua đi rồi thì không bao giờ có cách nào để bù đấp được nữa! Tôi hỏi bà, bà lấy cái gì để đền bù cho tôi chứ?” Đột nhiên Vân Giai Kỳ lạnh giọng hỏi.
Lâm Tĩnh Anh không thế trả lời được “Tiền sao? Hay là quyền? Hoặc là chút tình mẹ đáng thương của bà? Bà từng yêu thương tôi chưa? Chưa bao giờ đúng không! Thứ bà yêu chính là địa vị của bà ở nhà họ Vân, là tài phú, là hư vinh! Bây giờ bà đã mất hết những thứ đó rồi, tôi mới là thứ tiếp theo, lúc bà mất đi tất cả thì mới nghĩ đến tôi, chẳng lẽ tôi phải cảm động đến rơi nước mắt hay sao?”
Mặt Lâm Tính Anh đỏ lên, cả người run rẩy.
Những lời Vân Giai Kỳ nói từ đầu đến giờ, bà ta lại không có cách nào đế phản bác lại cô được.
“Vân Giai Kỳ, con đừng có nói nữa! Chẳng lẽ con không thể cho mẹ một cơ hội để bù đập cho con thôi được hay sao?”
Vân Giai Kỳ lạnh giọng chất vấn, cô nói: “Nếu tôi cho bà cơ hội, vậy ai cho tôi cơ hội nữa đây? Tôi cũng muốn một thời thơ ấu có cha mẹ yêu thương mình, bà có thể trả lại cho tôi không?”
Lâm Tĩnh Anh lùi lại nửa bước.
Ban đầu Lâm Tĩnh Anh còn cho rằng nếu bà ta lặng lẽ mà trả giá như vậy, chăm sóc cho cô lâu như thế thì chắc chản hiềm khích lúc trước giữa bà ta và Vân Giai Kỳ có thể tiêu tan.
‘Vân Giai Kỳ nói tiếp: “Trước kia tôi cũng có rất nhiều mong chờ, tôi lấy lòng bà, nhưng bà chưa bao giờ tiếp nhận tôi. Bây giờ bà vạch rõ ranh giới với Vân Lập Tân, tôi xem chút nhân tình giữa mẹ con chúng ta, có thế cho bà một căn nhà để ở, cũng có thể cho bà chút tiền để nửa đời sau của bà cơm áo không lo, nhưng bà đừng bao giờ hy vọng xa vời rắng tôi còn tình cảm nào khác với bà nữa!”
Lâm Tĩnh Anh cố kìm nước mắt lại, bà ta vội nói: “Không nói chuyện này nữa! Con sắp phải vào phẫu thuật rồi, đừng nhắc tới những chuyện không vui ấy làm gi! Nếu con đã không muốn nhìn thấy mẹ thì mẹ sẽ đi, Nhưng mà mẹ không yên tâm khi người khác chăm sóc cho con, con hãy để mẹ chăm sóc cho con, mẹ cũng không nói lời gì khiến con bưn nữa”
“Tại sao lúc trước bà không phá bỏ tôi đi” Vân Giai Kỳ thình lình hỏi ra một câu ‘Sác mặt Lâm Tĩnh Anh cứng đờ.
“Nếu bà phá bỏ tôi thì thật tốt”
“Con đang nói linh tỉnh cái gì thế? Tại sao mẹ lại có thế nhẫn tâm phá bỏ con được?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!