Chương 856
Bạc Tuấn Phong nghe rồi nhưng anh vẫn không chút biểu cảm. Người đàn ông như vậy dù là khuôn mặt hay là trái tim dường như đều kết thêm một tầng băng dày khó lòng tan chảy. Giống như trái tim sắt đá!
Vân Vân Giai Kỳ tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô dường như đã hoàn toàn mất đi khát vọng sống. Cô năm trên giường không còn sức lực nhắm mắt lại nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng chảy xuống. Dưới tác dụng của thuốc an thần, cô không còn sức lực nữa mà tuyến nước mắt của cô đã hư rồi nên nước mắt hết dòng này đến dòng khác chảy xuống không ngừng.
Trái tim cô dường như đã chết hoàn toàn. Ngay cả khi cô ngất đi trong cơn mơ hồ, những giọt nước mắt của cô dường như vẫn rơi không cách nào ngăn cản được. Khuôn mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng không còn chút máu nào.
Bạc Tuấn Phong nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, anh đột nhiên nhìn thấy lòng bàn tay của cô toàn là máu. Cô luôn nắm chặt tay mình thành quyền vì vậy móng tay cứ đâm vào lòng bàn tay khiến làn da của cô rách toạc.Tay cô run dữ dội.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày trong đôi mắt sâu thẳm của anh lộ ra nét đau khổ. Anh dựa lưng vào ghế dùng ngón tay thon dài xoa xoa lông mày đang giãn ra, anh mở mắt một mảng đỏ rực.
Đột nhiên anh đứng dậy đi tới cửa thở ra một hơi dài: “Người đâu” Y tá lập tức bước tới: “Tổng giám đốc Bạc”
“Cắt móng tay sạch sẽ cho cô ấy đi”
“Vâng”
Bạc Tuấn Phong dựa lưng vào cửa phòng bệnh, y tá bước qua anh tiến vào vây quanh lấy Vân Giai Kỳ và tiến hành cắt móng tay sạch sẽ cho cô.
“Tuấn Phong…” Giọng nói của Lâm Tĩnh Anh từ ngoài cửa truyền đến. Đôi chân mày sắc bén của anh hơi nhíu quay người lại nhìn thấy Lâm Tĩnh Anh đứng ở ngoài cửa, bà ta lo lắng hỏi: “Vân Giai Kỳ đâu? Nó sao rồi? Tỉnh lại chưa”