Chương 745
Lúc bình minh, mặt trời vừa ló rạng ở phía chân trời.
Ở nơi tạm giam, Vân Giai Kỳ cuộn mình lại như một quả bóng, người run lập cập vì rét.
Ngoài cửa có tiếng bước chân.
Cô uể oải ngước mắt lên liền thấy cửa bị mở ra, một cảnh sát bước vào nhìn thấy dưới chân cô còn có nước khoáng và bánh mì, hoàn toàn vẫn chưa được đụng đến, có chút bất ngờ: “Sao cô còn chưa ăn? Đã bao lâu cô không ăn rồi, cô muốn tuyệt thực hay sao?”
Vân Giai Kỳ cảm thấy yếu ớt nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Có người muốn gặp cô.”
Vân Giai Kỳ đột nhiên ngồi bật dậy, tràn đầy hi vọng: “Ai?”
Có phải là Bạc Tuấn Phong không? Anh đến để bảo lãnh cô ư? Vân Giai Kỳ thầm nghĩ.
Người cảnh sát nói: “Đợi lát nữa gặp thì cô sẽ biết!”
Vân Giai Kỳ vui mừng khôn xiết, Bạc Tuấn Phong đến để giải cứu cho cô rồi.
Cảnh sát đưa cô vào phòng gặp mặt người thân, còng cô ngồi vào ghế thẩm vấn, sau đó bước ra cửa và dặn dò cô: “Hãy thành thật.”
Ngay sau đó, cách một lớp cửa sổ sắt, cánh cửa đối diện ở phía bên ngoài cũng được mở ra. Một cảnh sát bước vào cùng một người đàn ông. Người đàn ông đó không phải ai khác mà chính là Vân Lập Tân. Ngay khi Vân Giai Kỳ nhìn thấy Vân Lập Tân, trong lòng cô có chút hồi hộp, không ngờ lại là ông ta.
Cảnh sát đi tới cửa, nhìn đồng hồ trên tường, nói với Vân Lập Tân: “Ông Vân, thời gian nói chuyện không được phép quá lâu, hai người có mười phút.” Nói xong anh ta đi ra ngoài.
Vân Lập Tân ngồi xuống đối diện với Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ cảnh giác hỏi: “Sao ông lại đến đây?”
“Tại sao tôi không thể tới đây?” Vân Lập Tân lạnh lùng nói: lết cô không muốn gặp tôi. Không phải cô vẫn nghĩ là Tuấn Phong sẽ đến đây để bảo lãnh cho cô được tại ngoài đấy chứ?”
Vân Giai Kỳ giật mình.
Vân Lập Tân tức giận mắng: “Cô đừng có mơ tưởng hão huyền! Cô là đồ đàn bà độc ác, đã hại ông cụ Bạc thành ra như vậy còn chưa đủ, lại còn hại Vân Ngọc Hân thành ra thế này.
Cô có biết Vân Ngọc Hân đang mang thai không hả? Một nhát dao đó của cô suýt chút nữa đã cướp đi hai mạng người đấy.
Giờ con bé bị sảy thai rồi cô đã hài lòng chưa? Vân Giai Kỳ, loại đàn bà độc ác như cô tại sao còn chưa lên chầu trời đi cơ chứ?”
Vân Giai Kỳ trả lời lại một cách mỉa mai: “Tôi còn chưa lên chầu trời là tại vì ông trời có mắt!”
“Cô bớt khua môi múa mép với tôi đi. Nghe cảnh sát nói cô vẫn chưa chịu thành thật khai báo đúng không? Tôi còn tưởng rằng chứng cứ vô cùng xác thực, cô đã thú tội từ lâu rồi chứt”
Vân Giai Kỳ nói: “Tại sao tôi phải thừa nhận điều mình không làm?”
“Chuyện đã đến nước này mà cô vẫn còn muốn ngụy biện à”
“Cô hãy từ bỏ đi. Bạc Tuấn Phong sẽ không tới gặp cô đâu!” Vân Lập Tân nói: “Nếu đến thì cậu ấy đã tới từ lâu rồi!