Chương 575
Nghĩ lại một chút…. Mạn Nhi có phải do cô sinh ra có quan trọng không? Cứ cho là không phải cô sinh ra thì như thế nào?
Năm năm mẹ con gắn bó nương tựa vào nhau, tình cảm không phải là thứ có thể dễ dàng mất đi, có phải là do cô sinh ra hay không cũng không ảnh hưởng đến tình yêu của cô dành cho Mạn Nhi.
Giai Kỳ buông bỏ suy nghĩ này trong đầu, nói với Mạn Nhi: “Lần sau chúng ta sẽ lại chơi xếp hình tiếp có được không” Mạn Nhi nhìn về hướng Tiểu Vũ Minh, thấy cậu bé im lặng khẽ gật đầu, cô bé cũng gật đầu theo.
Đột nhiên Tiểu Vũ Minh hỏi: “Cô hôm nay đi bệnh viện thăm Cung Bắc rồi chứ” Giai Kỳ khế gật đầu.
Tiểu Vũ Minh lại hỏi: “Bệnh của cậu ấy rất nghiêm trọng sao?”
“Ừ: “Có thể khỏe lại chứ ạ?”
Mạn Nhi thấy vậy, cũng đứng dậy theo, giống hệt như một cái đuôi nhỏ chạy theo phía sau cậu bé.
Giai Kỳ thực sự rất bối rối.
Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn về, cô có thể nhìn thấy được đứa nhóc này trông có vẻ hơi thất vọng, sự vui mừng ngạc nhiên khi vừa hoàn thành được bức xếp hình trên khuôn mặt cậu bé đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự mất mát không thể giải thích.
Không đợi Giai Kỳ kịp phản ứng lại, Tiểu Vũ Minh và Mạn Nhi đã cùng nhau đi lên tầng trên.
“Cái gì thế…sao tự nhiên lại không vui nữa rồi…” Giai Kỳ oan ức nói nhỏ một câu.
Buổi tối.
Bạc Tuấn Phong gọi điện thoại về, nói tối nay có việc không thể về ăn cơm tối được.
Vừa nghe thấy Bạc Tuấn Phong nói không về nhà, Tiểu Vũ Minh lại càng muốn nhốt mình trong phòng không muốn ra ngoài.
Bạc Tuấn Phong không về ăn tối, cậu bé dường như cũng không có cảm giác muốn ăn cơm.
Cậu bé không chịu ra khỏi phòng, Mạn Nhi tự nhiên cũng đóng cửa không chịu ra ngoài.
Đương nhiên, Giai Kỳ không đành lòng nhìn hai đứa nhỏ đói bụng.
Thế là cô quyết định tự mình vào bếp làm bữa tối, biết Tiểu Vũ Minh không muốn ăn cơm, cô đặc biệt làm cho cậu món Súp củ cải đỏ kiểu Nga (Súp Borscht).
Súp Borscht là một món ăn của Nga, từ rất lâu trước đây, một số lượng lớn người Nga lang thang ở thành phố biển, đã mang theo rượu vodka và đồ ăn phương Tây kiểu Nga đến.
Sau khi trải qua quá trình được những người bản địa thay đổi cải tiến lại mùi vị, món súp có vị chua chua ngọt ngọt, đặc biệt ngon miệng.
Giai Kỳ bưng bữa tối đã làm xong lên tầng, đến trước cửa phòng gõ nhẹ mấy tiếng.
Một lúc sau, Vũ Minh đi đến mở cửa, vừa mở cửa ra, lập tức ngửi thấy một mùi thơm vô cùng hấp dẫn, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
“Thơm quá…” Trong phòng, Mạn Nhi cũng ngửi được phảng phất mùi hương của súp củ cải.
Mùi vị này vừa quen vừa lạ.
Cô bé thèm đến mức muốn rớt nước miếng, nhưng vẫn giả bộ dè dặt hỏi: “Mùi gì mà thơm quá vậy?” Giai Kỳ lập tức đáp: “Đây là súp củ cải mà con thích ăn nhất đó, bé cưng” Mạn Nhi vừa nhìn thấy Giai Kỳ đang đứng ngoài cửa, lập tức lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không phải bé cưng của cô!” Giai Kỳ không hề bận tâm, cô bưng bữa tối vào trong phòng, thấy Mạn Nhi vẫn đang nằm trên giường xem truyện cổ tích.
Bởi vì không biết chữ, do đó, cô nhóc chỉ có thể miễn cưỡng xem tranh minh họa để đoán đại khái ý nghĩa của câu chuyện, nhưng cô bé vẫn xem nó một cách rất thích thú.
Cô bé đang đọc truyện “Cô bé lọ lem”.