Chương 538
Với hiểu biết của bà đối với Cung Dận thì gả cho người đàn ông này là điều hài lòng nhất cuộc đời bà, Cung Dận rất chung thuỷ, chưa bao giờ giống như những người khác ở bên ngoài ong bướm hay ăn chơi trác táng. Nhưng viện trưởng Trần lại càng không cần lừa bà.
Nghĩ đến rất nhiều khả năng có thể xảy ra khiến Mộng Yến Mi xanh mặt, vừa nghe nói Cung Dận đang trên đường đến bệnh viện thì lập tức tính toán tìm ông ta hỏi mọi chuyện cho ra lẽ.
Lúc Cung Dận đến bệnh viện thì trời đã chạng vạng rồi.
Cung Bắc vẫn chưa tỉnh lại, trong lúc đó từng hạ sốt nhưng không lâu sau lại nóng lên.
Y tá cũng không dám tiêm thêm thuốc nữa, vì dù sao trong thuốc cũng có ba phần độc và kèm theo tác dụng phụ nhất định.
Huống chỉ Cung Bắc còn nhỏ, chỉ có thể dùng những cách hạ nhiệt vật lý.
Mộng Yến Mi lo lắng ngồi trước giường bệnh, vừa thấy Cung Dận đi vào sắc mặt lập tức thay đổi, đứng dậy đi tới trước mặt ông ta lạnh lùng nói: “Ông ra đây một chút! Tôi có chuyện muốn nói với ông”
Cung Dận có thể nhận ra được giọng điệu của Mộng Yến Mi không không bình thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều đi ra ban công với bà.
Mộng Yến Mi đưa lưng về phía ông, đột nhiên hỏi: †a đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, Cung Dận, bây giờ tôi hỏi ông, ông có gạt tôi chuyện gì hay không?” Nói xong bà xoay người lại ánh mắt nghi ngờ trừng ông.
Cung Dận nghe không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Ông vừa bước vào phòng bệnh còn chưa kịp nhìn cháu trai một cái, đã bị gọi ra ban công hỏi tội như thế này là sao. Ông nhìn ra được Mộng Yến Mi đang rất tức giận, nhưng ông không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến bà tức giận đến vậy.
Bình thường Mộng Yến Mi đều kêu ông là “Dận”, hai người kết hôn nhiều năm tình cảm vẫn luôn rất tốt, rất ít khi kêu cả tên lãn họ, nó khiến Cung Dận cảm thấy không được tự nhiên.
“Hoàng, làm sao vậy? Sao sắc mặt em khó coi vậy.”
“Anh thẳng thắn trả lời cho em trước đi?” Mộng Yến Mi khó chịu khi ông nói lãng sang chuyện khác.
Cung Dận dở khóc dở cười: “Anh không biết em hỏi vậy là có ý gì? Sao anh có thể gạt em chuyện gì chứ? Dù là việc công hay việc tư, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ anh đều chưa từng giấu giếm em chuyện gì bao giờ”
“Anh vẫn là không chịu nói một câu thật lòng sao?” Cung Dận ngơ ngác: “Nói cái gì chứ? Hoàng à, khi nào thì em trở nên vô cớ gây sự như vậy?”
“Tôi gây sự vô cớ?” Mộng Yến Mi bị mắng tủi thân sắp khóc, cãi lại: “Tôi Mạn Nhi lên mà không có lý do? Cung Dận, nếu là đàn ông thì anh đã làm ra chuyện gì mau nói ra hết cho tôi! Có lẽ tôi sẽ niệm tình nghĩa vợ chồng nhiều năm mà không trở mặt với anh” Thấy Mộng Yến Mi lớn tiếng như vậy Cung Dận thấy hơi không vui.
Ông ta nói: “Sao em không nói thẳng ra là chuyện gì luôn đi. Nếu đã hỏi như vậy có nghĩa là em cũng biết là chuyện gì rồi, sao không nói ra để tôi cũng biết với?”
“Được” Mộng Yến Mi gật đầu, hít sâu một hơi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Tôi hỏi anh, có phải anh giấu tôi nuôi phụ nữ khác ở bên ngoài không?” Cung Dận nghe xong không phản ứng lại kịp: “Cái gì?”
“Có phải ông giấu tôi nuôi đàn bà ở bên ngoài, còn có con với ả ta nữa không?” Mộng Yến Mi càng nói càng tủi thân, bật khóc nức nở: “Có phải anh phản bội tôi không?”