Chương 514
Lúc đầu Vân Giai Kỳ có phần phản kháng, cô luôn giữ khoảng cách với những người khác giới, nhưng người đàn ông đang nắm tay cô chính là em trai của cô.
Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên, không biết vì sao khi Cung Phi nắm tay cô, cô đột nhiên không cảm thấy sợ hãi nữa.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trong bóng tối của Cung Phi mang đến cho cô cảm giác an toàn vô cùng.
“Đừng sợ nữa nhé, có tôi ở đây rồi” Mục Liên Thúy lại thấy chua xót khi nghe những lời đó.
Vừa rồi khi cô ta bước vào, đột nhiên một ma nữ từ đâu xông ra dọa cho cô ta sợ phát khiếp cũng không hề thấy Cung Phi quan tâm đến cô ta. Sao anh ta có thể kiên nhãn dỗ dành người phụ nữ này như vậy?
Trong lòng Mục Liên Thúy tự nhiên cảm thấy không công bằng. Cô ta ngay lập tức nói: “Cậu Phi, tôi rất sợ…” Lời nói của cô ta là muốn ám chỉ Cung Phi hãy nắm lấy tay cô ta. Thế nhưng Cung Phí lại chẳng thèm đoái hoài.
Không biết có yêu ma quỷ quái nào đột nhiên đứng ngay sau lưng mình hay không, điều chưa biết là đáng sợ nhất.
Cô lê gót theo sau Cung Phi, bị cô ngăn cản Mục Liên Thúy thậm chí còn không có cơ hội đến gần Cung Phi, người phụ nữ này đúng thật là vướng víu. Rõ ràng là cô đã cố tình làm vậy, cố tình ra vẻ yếu đuối để giành lấy sự thương hại của Cung Phi.
Đàn ông thích nhất là những người phụ nữ làm cho họ có ý muốn bảo vệ, che chở. Người phụ nữ này thật quá khốn nạn.
Nghĩ vậy, Mục Liên Thúy cũng giả bộ yếu đuối bắt chước bộ dạng của Vân Giai Kỳ, run rẩy nói: “Cậu Phi, người ta cũng sợ quá. Anh có thể nắm tay em không? Hoặc để em vòng tay ôm tay anh thì em sẽ không cảm thấy sợ nữa” Cô ta vứt bỏ sự dè dặt và chủ động nói.
Trong lòng nghĩ thầm, cô ta đã nói như vậy rồi Cung Phi không thể nào lại từ chối cô ta được phải không nào?
Thật không ngờ, một người đàn ông thẳng thắn kiên cường nào đó hoàn toàn không thể nhận ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô ta, liền hỏi ngược lại: “Cô sợ như vậy còn vào đây chơi làm gì.” Mục Liên Thúy nhất thời không nói nên lời. Cô ta ấm ức nói: “Vân Giai Kỳ còn sợ hơn tôi, không phải cô ấy cũng vào chơi sao?”
Không đợi Cung Phi lên tiếng, Cung Bắc đã bảo vệ Vân Giai Kỳ nói: “Đó là vì con muốn vào chơi, mẹ vào chơi với con”
Những lời này lại chặn họng Mục Liên Thúy, cô ta thầm tức giận nghiến răng nghiến lợi. Đứa trẻ này đúng là một kẻ ngáng đường, vậy nhưng Mục Liên Thúy lại bất lực với cậu bé.
Khi cả nhóm đang đi thì đột nhiên một ma nữ từ trong phòng bệnh nhào đến, Cung Phi vô thức bảo vệ Vân Giai Kỳ trong vòng tay. Thế nhưng ma nữ cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, thấy Vân Giai Kỳ đang ôm con mình trên tay, cô ta trực tiếp lao tới chỗ Mục Liên Thúy.
Mục Liên Thúy thực sự sợ hãi, hét lên một cách cuồng loạn rồi chạy đến trốn sau lưng Cung Phi.
Cô ta siết chặt quần áo của Cung Phi, trốn sau lưng anh ta và kêu lên nức nở: “Hu hu, Cậu Phi, tôi sợ…” Khi Vân Giai Kỳ nhìn thấy Mục Liên Thúy sợ hãi như vậy, trong lòng cô cảm thấy cân bằng trở lại.
Xem ra cô không phải là người nhát gan nhất, Mục Liên Thúy hét còn to hơn cô.
Trước đó cô đã khinh thường bản thân vì quá nhát gan, xem ra có người nào đó còn nhát gan hơn cả cô.
Thấy ma nữ đang tiến về phía Mục Liên Thúy, Vân Giai Kỳ cảm thấy tự tin và trốn trong vòng tay của Cung Phi mà không quay đầu lại nhìn.