Chương 453
Vân Ngọc Hân rúc vào bên cạnh ông ta kéo tay ông ta nói: “Ông nội, anh Tuấn Phong đi rồi thì vẫn còn có cháu mà”
Bạc Ngạn Thiên trơ mắt nhìn đứa cháu ông ta yêu thương nhất rời đi, lúc này cho dù Vân Ngọc Hân có nói gì ông ta cũng không tập trung.
Lên trên xe, Doãn Lâm hỏi Vân Giai Kỳ: “Cô Giai Kỳ, chúng ta đi đâu? Đến phủ Nguyệt Mặc ư?”
Vân Giai Kỳ nhìn về phía Bạc Tuấn Phong lại nghe thấy người đàn ông này nói: “Khu biệt thự Long Thân”
Khu biệt thự Long Thần?
Vân Giai Kỳ nói: “Không phải anh nói là Bạc Ngạn Thiên sẽ đóng băng tất cả tài khoản trên danh nghĩa của anh à? Đừng có vừa chuyển qua đó lại bị ông nội anh đuổi ra đấy”
Bạc Tuấn Phong đáp: “Đây là tài sản mẹ để lại cho anh, ông ấy không có quyền động vào”
Vân Giai Kỳ nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Cô nói: “Vậy thì đưa anh về khu biệt thự Long Thần trước sau đó tôi lại trở lại phủ Nguyệt Mặc.”
Anh có chỗ ở là tốt nhất, đỡ phải chuyển đến phủ Nguyệt Mặc. Bạc Tuấn Phong nhìn cô một cái thật sâu hiển nhiên không hiểu ý cô nói.
Vân Giai Kỳ liếc nhìn anh: “Sao hả? Anh còn muốn để tôi và anh cùng chuyển qua đó à?”
Cô cũng không để ý đến sắc mặt Bạc Tuấn Phong mà nói với Doãn Lâm: “Lái xe đi!”
Khu biệt thự Long Thần.
Tổng cộng có ba mươi căn biệt thự riêng biệt chiếm cứ khu đất chất lượng tốt nhất thủ đô, cách nội thành không xa lắm nhưng lại rất yên tĩnh.
Kiến trúc của biệt thự mang phong cách phục cổ trang trí theo phong cách Baroque. Bãi cỏ có thảm cỏ xanh, vườn hoa xinh đẹp.
Có suối phun, bể bơi ngoài trời… đây đủ mọi thứ. Cả khu biệt thự đều là tài sản Mộng Vân Họa để lại cho anh. Trước mắt còn chưa mở bán.
Vân Giai Kỳ đứng trước cửa khu biệt thự nhìn về phía khu biệt thự sang trọng chiếm đến mấy ngàn mét vuông.
Chỗ ở tạm trong miệng Bạc Tuấn Phong nói chính là một khu nhà cao cấp lớn như thế này? Cô nhìn chằm chằm khu biệt thự xa hoa gần trong gang tấc miệng há to, tròng mắt suýt thì rớt xuống đất.
Bạc Tuấn Phong đứng ở cửa thấy cô thất thần bèn nhướng mày hỏi: “Thế nào hả?”
“Bạc Tuấn Phong, chỗ ở tạm mà anh nói chính là… khu biệt thự lớn thế này à?”
Theo cô thấy thì chỗ này không hề kém chút nào so với nhà họ Bạc.
Bạc Tuấn Phong gọi: “Lại đây”
Vân Giai Kỳ ngơ ngẩn đi đến chỗ anh.
Bạc Tuấn Phong cầm tay cô nói: “Về sau chỗ này sẽ là nhà của chúng ta”
Mặt Vân Giai Kỳ lập tức đỏ lên: “Tôi cũng chưa nói muốn ở lại đây với anh.”
“Ừm, em chưa nói”
Bạc Tuấn Phong cong môi cười: “Là anh nói”
Dứt lời anh nắm chặt lấy tay cô mười ngón tay đan vào nhau rồi nói với Doãn Lâm: “Đem hành lý của cô ấy vào đi”