Chương 303
Người nhà họ Bạc, ở bên ngoài, phong quang vô hạn, nhưng mà ở Bạc Vân, ai mà không thần phục bên dưới Bạc Tuấn Phong.
Đây là người đàn ông trên vạn người, ai có thể dễ dàng phản kháng được?
Ngay cả cái tên, Bạc Tuấn Phong cũng đã thể hiện lên sự cao quý.
Tên gọi của nhà họ Bạc, đều căn cứ theo trình tự gia phả mà đặt tên, mà cùng thế hệ với Bạc Tuấn Phong, đều có tên đệm là “Tiêu” là Minh, Bạc Tiêu Dương, Bạc Minh Lâm.
Mà chỉ có Bạc Tuấn Phong, bắt đầu dùng tên đệm là “Tuấn”, gần như không tồn tại, chỉ vì anh là con vợ cả.
Mà chữ thứ ba: “Phong”, lại dùng tên “Phong” của cụ cao tổ Bạc Tranh Phong, cũng ngụ ý rằng Bạc Ngạn Thiên rất coi trọng Bạc Tuấn Phong!
Nhà họ Bạc cùng một dòng máu, nhưng đối với Bạc Tuấn Phong chỉ có thể theo sau.
Phàm là việc Bạc Tuấn Phong muốn, tùy tiện trục xuất ai đó ra khỏi nhà họ Bạc, sống tự lập, đều chỉ đơn giản là một câu nói.
Đối với nhà họ Bạc, Bạc Tuấn Phong còn tồn tại cách nói chuyện nhân từ, nhưng nếu như Bạc Tiêu Dương dám có suy nghĩ nhớ nhung đối với người của anh…
Hậu quả khó mà lường được.
Bạc Tiêu Dương không nói nữa.
Bạc Tuấn Phong liếc mắt nhìn cậu ta, rồi rời khỏi văn phòng.
Bạc Tuấn Phong rời đi, Bạc Tiêu Dương mạnh mẽ đấm lên bàn, tức giận đến cực điểm!
Cậu ta thừa nhậi Cậu ta đối với Giai Kỳ, có một chút động lòng.
Ngày hôm qua trong bữa tiệc, mấy câu nói cậu ta nói với Giai Kỳ kia cũng không có coi là thật, nhưng mà, khi cô đột nhiên tới gần cậu ta, bị cậu ta ôm vào trong ngực thì…
Một khắc đó, lòng của cậu ta xúc động mạnh mẽ.
Cũng là vào thời khắc ấy, cậu ta đã động lòng với cô!
Nhưng mà ngàn lần vạn lần không thể, cậu ta lại động lòng với với cô.
Bạc Tiêu Dương tự giễu nhếch môi, cũng biết mình nên ngăn chặn cái ý nghĩ nguy hiểm này!
Nhưng thất tình lục dục trên thế gian nếu có thể tùy ý khống chế, thế gian này, làm sao còn những đôi nam nữ sĩ tình như vậy?!
Sau khi Bạc Tuấn Phong rời khỏi công ty, trực tiếp trở về biệt thự.
Lúc xe dừng trước cửa biệt thự, Bạc Tuấn Phong mới vừa xuống xe, đã nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của Giai Kỳ truyền qua cửa sổ trên lầu.
“Còn muốn tôi nói mấy lân? Tôi không ăn, mang đi!”
“Không ăn! Bạc Tuấn Phong đâu? Anh ta trở lại chưa!”
“Khi nào anh ta trở về?”
Bạc Tuấn Phong khóa xe, đi thẳng lên lầu.
Cửa phòng ngủ, đám người hầu mặt mũi nhìn nhau, như gặp đại địch.
Tất cả mọi người đều không biết làm sao, trong tay bưng món ăn, nhưng cũng không ai dám ngông cuồng tiến lên trước một bước.
Vừa thấy được Bạc Tuấn Phong trở về, tất cả mọi người giống như nhìn thấy đấng cứu thế.
“Gia chủ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!