Chương 291
Không ai nghĩ tới, Trân Khánh Linh lại làm qua phẫu thuật chỉnh sửa?
“Phẫu thuật chỉnh sửa?”
Lục Tê Đông híp mắt một cái, nhìn về phía Trần Khánh Linh: “Cái gì mà phẫu thuật chỉnh sửa?”
Trần Khánh Linh nức nở nói: “Ông xã, anh đừng nghe cậu ta nói bậy!
Cậu ta là thấy em nói Vân Giai Kỳ không tốt nên mới ghi hận trong lòng, cố ý khích bác ly gián như vậy đó!”
Lục Tê Đông nhìn xung quanh, bây giờ đông người như vậy, tìm cho ra ngọn nguồn thì cũng không tốt cho lắm!
Dù sao thì việc xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài!
Lục Tề Đông căm hận trợn mắt nhìn Hoắc Đông Thành một cái, người sau thì dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn.
Nhà họ Hoắc và nhà họ Lục ngồi ngang hàng, Hoắc Đông Thành căn bản không làm được gì Lục Tê Đông.
Vân Giai Kỳ, anh ta quyết định phải bảo vệ đến cùng!
Trần Khánh Linh nếu như còn dám nói Vân Giai Kỳ nửa điểm không phải, thì ngay cả căn cơ của cô ta thì anh ta cũng sẽ vạch ral Hoắc Đông Thành tự xưng bản thân mình là quân tử, mặc dù anh ta đã sớm biết Trần Khánh Linh đang làm chuyện gì, thế nhưng cho tới bây giờ anh ta đều làm bộ như không biết.
Thế nhưng lần tụ họp ngày hôm nay, tất cả bạn học đều biến chất hết cả rồi.
Vân Giai Kỳ ở trong trường học, những lời bịa đặt nhảm nhí cứ vây quanh cô, thế nhưng cô chưa bao giờ làm chuyện gì hại đến người khác cả.
Ban đầu, Hoắc Đông Thành hỏi cô vì sao cô không thanh minh đi.
Nhưng Vân Giai Kỳ chỉ trả lời anh ta, người hiểu mình thì không cần giải thích; còn người không hiểu mình thì cũng chẳng cần phải thanh minh làm gì.
Hoắc Đông Thành liền một mực tin tưởng cô cho đến bây giờ.
Mặc dù, anh ta biết cả đời này anh ta và cô có lẽ chẳng có cơ hội ở cùng với nhau, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến quyết tâm bảo vệ cô của anh ta.
“Hôm nay là lần đầu tiên mà Vân Giai Kỳ tham gia tụ họp bạn học, cũng là lần cuối mà tôi tham gia tụ họp bạn học” Hoắc Đông Thành bỏ lại những lời này, sau đó nghênh ngang đi.
Để lại một đám người sững sờ.
Cửa hội sở.
Chỗ đậu chiếc Rolls Royc.
Bạc Tuấn Phong ôm Vân Giai Kỳ, bước chân cực nhanh.
Vân Giai Kỳ ở trong ngực anh vẫn luôn vùng vẫy: “Để tôi xuống!”
Bạc Tuấn Phong không nói, chẳng qua là ôm cô chặt hơn một chút.
“Bạc Tuấn Phong!”
Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Anh muốn làm gì.”
Bạc Tuấn Phong bấu vào gáy của cô, Vân Giai Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực của anh: “Ưm ưm’ hai tiếng, rồi chẳng thế phát ra thêm âm thanh dư thừa nào nữa!
“Thình thịch thình thịch.”
Tiếng tim đập nóng bỏng của người người đàn ông vẫn cứ quanh quẩn bên tai.
Cô trợn tròn cặp mắt, cho đến khi cảm giác được người người đàn ông ôm cô lên xe: “Âm” một tiếng, cửa xe đóng lại, âm thanh rất lớn.
Sau khi lên xe, anh vẫn ôm cô vào trong ngực như cũ, không cho.
phép phép cô lộn xộn dù chỉ một chút.
“Lái xe!”
Bạc Tuấn Phong phân phó về phía tài xế.
Tài xế nhấn nút nâng vách ngăn phía sau, như vậy thì một hồi sau, toàn bộ hàng sau đã hình thành một cái không gian ngắn cách với đời.
Bạc Tuấn Phong bất thình lình cảm giác được một dấu vết ấm áp trên ngực của mình.