Chương 233:
Vì lý do sức khỏe nên sinh non, phổi của cậu ta khá yếu, dường như từ khi còn nhỏ cậu ta đã dựa vào thuốc để lớn lên.
Bác sĩ nói, với tình trạng sức khỏe như vậy, e là cậu ta không.
sống được đến năm hai mươi tuổi.
Nhà họ Bạc sản nghiệp to lớn, các thành viên trong dòng tộc luôn trong trạng thái đấu xé lẫn nhau, tranh giành tài sản.
Mặc dù Bạc Tuấn Phong là cậu chủ nhà họ Bạc, nhưng phía dưới anh, những người trong tộc và những người ở chỉ khác đấu đá nhau rất căng thẳng.
Khi Bạc Tiêu Dương ra đời đã không có cha, huyết mạch duy nhất của Bạc Phong Minh lại bị ức hiếp kinh khủng nhất.
Thời gian đó, khi Bạc Tuấn Dương còn nhỏ, Bạc Minh Lâm luôn tỏ ra khinh thường cậu ta, mở miệng ra là nói cậu ta là “quái thai ống nghiệm”.
Trong nhà họ Bạc, chỉ có mình Bạc Tiêu Dương là được sinh ra bằng phương pháp thụ tinh ống nghiệm.
Trong mắt nhiều người, những đứa trẻ được sinh ra bằng phương pháp này là một sự thất bại.
Bạc Tiêu Dương ghét nhất hai người.
Một là Bạc Tuấn Phong, hai là Bạc Minh Lâm.
Một người thì vừa sinh ra đã được định sẵn là thiên chỉ kiều tử, hào quang rực rỡ.
Một người thì luôn đối chọi gay gắt với cậu ta, không từ bất cứ thủ đoạn nào để chèn ép huyết mạch của Bạc Phong Minh.
Bạc Tiêu Dương không tin vào cái ác.
Vì vậy từ nhỏ cậu ta đã nổi tiếng là ngỗ nghịch và bướng bỉnh, bất cứ một trò kích động hay nguy hiểm nào, cậu ta đều có mặt Vân Giai Kỳ chỉ mỉm cười, không nói bất lời nào.
Cũng có thể là vì cô đã lạnh run đến mức không nói được câu nào.
Trong khi cô còn đang ngây ngốc một mình, một chiếc áo.
khoác đột nhiên phủ qua đỉnh đầu cô, bao trọn cơ thể nhỏ bé của cô.
Vân Giai Kỳ kéo chiếc áo ra khỏi đầu, liền nhìn thấy Bạc.
Tiêu Dương mặc một chiếc áo len, đứng im trong gió lạnh, không nhìn cô.
“Cậu làm gì đấy?”
“Nóng”
“Thế cậu đưa áo của cậu cho tôi làm gì, tự đi mà cầm đi”
Vân Giai Kỳ kéo chiếc áo ra, định trả lại cho Bạc Tiêu Dương.
Người đàn ông này coi cô thành cái gì vậy?
Có phải thường ngày cậu ta quen có kẻ hầu người hạ rồi đúng không?
Bạc Tiêu Dương thờ ơ nói: “Khoác vào.”
Vân Giai Kỳ: “..”
Dường như cô hiểu ra điều gì đó, thử hỏi dò cậu ta: “Không phải cậu thấy tôi lạnh, nên..”
Bạc Tiêu Dương nhanh chóng ngắt lời cô: “Không phải”
Vân Giai Kỳ nhìn cậu ta trêu chọc.
Không ngờ người đàn ông khẩu thị tâm phi này hóa ra lại là một người rất ga lăng.
Bạc Tiêu Dương nhìn cô chằm chằm, cảm giác như bị cô nhìn thấu, tuy sắc mặt như thường, nhưng vành tai hơi đỏ lên, cậu ta lạnh lùng lẩm bẩm nói: “Phiền phức”
Nói xong, cậu ta lên xe.
Bạc Tiêu Dương ngồi vào ghế lái, thấy cô vẫn chưa lên xe, cậu ta liền nhíu mày, “Lên xe”
“Quay về à?”
“Tôi đưa cô về. Nếu cô còn không lên xe, tôi sẽ bỏ mặc cô giữa đường núi vắng vẻ đấy”
“9”
Vân Giai Kỳ nghịch chìa khóa xe trong tay, nói với Bạc Tiêu Dương: “Cậu bỏ mặc tôi ở giữa rừng núi vắng vẻ, rồi lát nữa lại lên đây tìm tôi lấy chìa khóa. Cậu Bạc, cậu hăng hái thật đấy”
Cô vừa lên xe vừa nói đùa.
Bạc Tiêu Dương đưa cô về tới cổng bệnh viện.
Xe vừa mở khóa, Vân Giai Kỳ liền mở cửa bước xuống xe.
Cô vẫy tay với Bạc Tiêu Dương, cởi mở nói tạm biệt: “Bye”
“Khoan đã” Bạc Tiêu Dương đột nhiên gọi cô.
Vân Giai Kỳ quay đầu lại, nhìn cậu ta đầy khó hiểu Bạc Tiêu Dương gắn từng chữ một: “Vân Giai Kỳ, đua với tôi”
Cô biết rõ rằng, từ trong miệng người đàn ông này, tuyệt nhiên không thốt ra được một câu nào khác.
Người đàn ông này quá cố chấp.
Nếu như sau này dính dáng đến cậu ta, chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Vân Giai Kỳ thở dài.