Chương 204:
Ngay khi giọng nói của Vân Giai Kỳ vừa rơi xuống, lập tức có ba bốn vệ sĩ lần lượt bước ra khỏi xe, mở cốp xe, lấy từ bên trong ra mấy cái ô cán dài màu đen.
Những chiếc ô này dường như có phần khác biệt, được chế tạo đặc biệt, tay cầm được rèn bằng công nghệ đen, bề mặt của ô làm bằng Kevlar, có thể chống đạn.
Cộng những chiếc ô này lại cũng đủ tiền để mua một nửa con xe Maserati.
Bốn vệ sĩ cầm ô, đột nhiên bao quanh chiếc xe Maserati của Bạc Thúy Quỳnh.
Bạc Thúy Quỳnh ngây người ra, ngạc nhiên hỏi: “Các người… các người muốn làm cái gì?”
Doãn Lâm giơ tay lên, nhẹ nhàng mô tả và ra hiệu: “Đập nát xe, rồi dọn đi”
“Các người điên rồi sao?”
Bạc Thúy Quỳnh lớn tiếng chất vấn: “Các người dám đập thử xem?”
Không quan tâm đến sự uy hiếp của cô ta, bốp một tiếng, vệ sĩ dẫn đầu dùng đầu chiếc ô đập vỡ kính cửa sổ.
Trong chốc lát, loảng xoảng một tiếng, chiếc kính vỡ vụn.
Bạc Thúy Quỳnh hoàn toàn ngẩn ra tại chỗ.
Bọn họ… Bọn họ thật sự dám đập sao?
Đây chính là qua sinh nhật mà Bạc Tuấn Phong tặng cho cô ta đấy.
Bọn họ vậy mà dám đập?
“Các người làm cái gì vậy? Không được đập” Bạc Thúy Quỳnh yêu xe sốt ruột liền liều mạng lao lên trước, muốn bảo vệ xe.
Chỉ là cô ta quá yếu, sao có thể một mình ngăn cản được chứ?
Mấy vệ sĩ Vân Giai Kỳ thuê đầu có sức mạnh hàng đầu.
Trước khi được Vân Giai Kỳ thuê, bọn họ đều là vệ sĩ riêng cho quý tộc hoàng gia, tổng thống trên các nước.
Hơn nữa, Bạc Thúy Quỳnh bảo không đập thì không đập sao?
Vân Giai Kỳ mới là người thuê bọn họ.
Bọn họ chỉ nghe lệnh của Vân Giai Kỳ thôi.
Vân Giai Kỳ bảo đập, tất nhiên bọn họ sẽ không nói hai lời.
Rất nhanh, Bạc Thúy Quỳnh đã bị đẩy sang một bên.
Bốn vệ sĩ sức lực dũng mạnh, trong nháy mắt, con xe yêu quý cả Bạc Thúy Quỳnh đã biến thành một đống sắt vụn, bị đẩy sang một bên.
Bạc Thúy Quỳnh không thể tin nổi, nhìn biến cố như vậy, cô ta nghiến răng nghiến lợi trừng bốn vệ sĩ, nước mắt lưng tròng gầm lên: “Các người… rốt cuộc các người là ai? Các người có biết con xe này quý thế nào không? Các người đập rồi thì có đền được không?”
Doãn Lâm nói: “Xe bị hỏng, tất nhiên cô chủ chúng tôi sẽ bồi thường theo đúng giá trị. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, không phải cô Bạc cho chúng tôi đập sao?”
Bạc Thúy Quỳnh tức quá hóa cười: “Tôi bảo các người đập, các người thật sự dám đập sao? Các người có biết tôi là ai không?”
Doãn Lâm khinh thường lạnh lùng nói: “Chúng tôi không quan tâm cô là ai”
Bạc Thúy Quỳnh tiến lên trước một bước, đe dọa chất vấn: “Anh có biết nhà họ Bạc không? Anh có biết ở thủ đô này nhà nào là lớn nhất không? Anh có biết, đắc tội với người nhà họ Bạc thì sẽ có hậu quả gì không?”
Doãn Lâm không hề bị lời của cô ta uy hiếp.
Anh nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng: “Vậy cô có biết, đắc tội với cô chủ của chúng tôi sẽ có hậu quả gì không?”
Nói xong, ánh mắt ta lướt qua Bạc Thúy Quỳnh, nhìn về phía con xe Maserati phía sau cô ta, bây giờ đã trở thành một con xe đổ nát.
Bạc Thúy Quỳnh quay đầu lại, nhìn chiếc xe yêu quý đã bị phá hủy, tim đau như cắt.
Con xe này đối với cô ta mà nói, có ý nghĩa rất đặc biệt.