Chương 1820
Mục Hạ Quân không thể làm gì hơn ngoài suy nghĩ các biện pháp khác.
"Tôi có thể nghĩ cách lấy thuốc cho cô ấy, những thân thể của cô ta đang rất yếu, không tốt một chút nào, hơn thế nữa cô còn đang bị suy dinh dưỡng”
Từ đầu đến cuối, Kỳ Thiên Nam tựa vào vách tường, ánh mắt có chút lãnh đạm, khóe miệng khẽ cười, đáy mắt như rơi vào hư không, liên tục nhìn xung quanh không có điểm cố định.
Mục Hạ Quân quay sang liếc nhìn Kỳ Thiên Nam, càng trở nên luống cuống: "Có còn cách nào không? Cô ấy sẽ chết sao?”
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ chết! Cô gái nhỏ bé nhà ta sao có thể như vậy được, cô phải uống thuốc và ăn uống." Bác sĩ nói xong nhìn về phía Kỳ Thiên Nam, nhưng rất nhanh sau đó đã thu ánh mắt lại.
Anh thanh niên đẹp trai nhưng nhìn không ra dáng người tốt.
Nếu như không phải đến đây được nhiều tiền thì có đánh cho chết vị bác sĩ ấy cũng chẳng tới một nơi nguy hiểm như vậy.
Bác sĩ tới lui hai lần, còn mang theo rất nhiều thuốc và dịch dinh dưỡng cần thiết cho Lâm Bình Lân, nhưng dù sao vị bác sĩ ấy cũng từ trên núi xuống, trên núi cũng không có đầy đủ dụng cụ, thậm chí ông ta chỉ có duy nhất một lọ kháng sinh.
Lâm Bình Lân mơ mơ màng màng, cảm giác như cái chết đang đến gần, ngay cả ngón tay cô cũng không thể tự mình nhấc lên được.
Nhưng mà.
Dần dần, cô cảm giác cơ thể mình bị đánh thức không thể giải thích được, Lâm Bình Lân quay đầu lại nhìn, không biết dung dịch dinh dưỡng được truyền lại vào người từ lúc nào.
Cô ta muốn đưa tay để một lân nữa rút hết kim tiêm ra, nhưng cổ tay cô lại bị giữ chặt lại bởi một bàn tay lớn lạnh như băng.
Lâm Bình Lân choáng váng.
Kỳ Thiên Nam... sắp bước tới.
Lâm Bình Lân không muốn gặp lại anh ta, vì thế nên nghiêng đầu đi, một chút cũng không muốn nhìn.
Kỳ Thiên Nam một tay nâng căm Lâm Bình Lân, tay kia đưa một thìa thuốc lên miệng cô ta.
Lâm Bình Lân chán ghét hừ một tiếng thật to rồi hung hăng căn vào ngón trỏ của anh ta.