Chương 1793
"Nói cho hắn ta biết, Mạn Nhi không còn ở bên cạnh tôi nữa”
"Vâng”
Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Lâm Bình Lân khế cau mày, rõ ràng cô đã nhìn thấy cô bé tên 'Mạn Nhi", nhưng mà là trước khi xuống máy bay.
Sau khi xuống máy bay, cô không thấy cô bé đó nữa.
Lại nói tiếp, hình như chiếc trực thăng chở cô bé đó cũng đã tới đây, không biết cô bé đó đang ở đầu.
Khi Lâm Bình Lân đang suy nghĩ miên man, giọng nói của Kỳ Thiên Nam từ trên tâng truyền xuống dưới đầy thù địch, lạnh lùng: “Những chuyện không nên đoán, tốt nhất đừng quan †âm tới, cẩn thận tính mạng”
“Vâng” Lâm Bình Lân nhỏ giọng đáp lại và bắt đầu nấu ăn trong im lặng.
Để đảm bảo món ăn cô làm an toàn, Kỳ Thiên Nam không hề rời đi mà cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình.
Dù sao Lâm Bình Lân cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, nấu nướng không gọn gàng khiến phòng bếp trở nên bừa bộn, nhưng hương vị lại rất ngon.
Màu sắc, hương thơm và mùi vị đều hoàn chỉnh, ngay cả Kỳ Thiên Nam kén ăn cũng có thể ăn được.
Vì vậy, bên cạnh làm bác sĩ, Lâm Bình Lân còn làm đầu bếp. bán thời gian.
Cô cũng cảm thấy không sao cả, mà còn cảm thấy rất hạnh phúc, cô có thể làm càng nhiều việc, thì càng thể hiện ý định giết cô của Kỳ Thiên Nam càng ít đi, điều quan trọng nhất là phải sống sót.
Vào buổi chiều.
Trong lúc không ai để ý đến cô, Lâm Bình Lân tự chạy đến phía sau núi, sau khi khảo sát, cô phát hiện quả thật không có chỗ nào để chạy trốn, hơn nữa đường xuống núi cũng rất nguy hiểm, xác suất một mình sống sót chưa đến 1%.
Vì vậy, cô không còn cách nào khác đành hái một ít hoa trở về biệt thự, vân vê những thứ này thành một ít thuốc màu, rồi lấy một tấm vải trắng để vẽ đặt ngoài biệt thự.
Phong cảnh ở đây rất đẹp nhưng không có gì để làm, vẽ tranh là một cách tốt để giải quyết nỗi cô đơn.