Chương 177: Tính sổ với Vân Ngọc Hân
Mạn Nhi nghe vậy cảm thấy vô cùng căng thẳng: “Không! Người phụ nữ xấu xa kia, cô không được làm tổn thương Lai Ân!”
Vân Giai Kỳ nhìn Mạn Nhi: “Sao vậy Mạn Nhi?”
“Mẹ ơi..” Mạn Nhi oan ức lao về phía cô: “Mẹ ơi, cứu Lai Ân!”
Lai Ân?
Vân Giai Kỳ chợt nhận ra “Lai Ân” là tên của vua sư tử.
Vân Ngọc Hân nổi điên là vì điều gì? Thực ra là vì cô ta muốn xử tử con sư tử đó.
Trước khi Vân Giai Kỳ kịp nói gì, Bạc Tuấn Phong đã đi đến chỗ Mạn Nhị, từ từ ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của cô bé, dịu dàng hỏi: “Mạn Nhi, cháu có thích Lai Ân không?”
Mạn Nhi nhìn Bạc Tuấn Phong và nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ… Anh trai cháu thích Lai Ân, cháu cũng thích Lai Ân… Lai Ân không thể chết được…”
“Cháu có thích Lai Ân không?”
Mạn Nhi lại gật đầu thêm một cái nữa.
Lai Ân khác với những vị vua sư tử hoang dã khác, nó từ nhỏ sống với con người và cùng con người lớn lên nên đặc biệt hiểu tính người.
Vân Ngọc Hân hẳn là muốn nhân cơ hội giấu nhẹm một số chứng cứ nên mới muốn xử tử Lai Ân.
Bạc Tuấn Phong ôm Mạn Nhi vào lòng và bế cô bé lên, anh nói với cô bé: “Vậy thì cháu ngoan ngoãn ở lại đây cùng anh trai nha”
Mạn Nhi lại gật đầu thêm một lần nữa.
__ Lai Ân phải được bảo vệ, nếu không, khi anh trai tỉnh lại, biết Lai Ân đã bị người phụ nữ xấu xa đó giết chết, thì anh trai chắc chắn sẽ rất đau buồn.
Cô biết một khi người đàn ông này đã nói như vậy, thì chắc chắn anh sẽ xử lý việc này tới cùng.
Bạc Tuấn Phong đứng dậy, Vân Giai Kỳ đột nhiên ngăn anh lại: “Anh định đi đâu?”
Bạc Tuấn Phong quay người lại, nhìn thấy hai mắt cô rực lửa, đột nhiên hỏi: “Em có muốn ở lại với hai đứa nó không?”
Vân Giai Kỳ ngẩn người.
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía giường bệnh và nói với cô: Minh đã tỉnh rồi, nên cứ để thẳng bé yên tĩnh nghỉ ngơi đi, việc còn lại cứ giao cho anh”
Lúc trước, trong lòng anh luôn tràn ngập nỗi lo lắng cho Vũ Minh, nhưng bây giờ Vũ Minh đã tỉnh lại, đương nhiên anh phải điều tra rõ ràng chuyện ngày hôm nay rồi.
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đi với anh”
Cô vẫn chưa tính sổ với Vân Ngọc Hân mài!
Khóe miệng của Bạc Tuấn Phong khế nhếch lên, anh đột nhiên duỗi tay ra, ôm cô vào lòng và dịu dàng hôn lên trán cô một cái.
“Được rồi, cùng đi vậy”
Sắc mặt của Vân Giai Kỳ trở nên ngượng ngùng, cô không quen thân mật với anh như vậy.
Bạc Tuấn Phong nằm chặt tay cô và bước tới cửa, anh nói với vệ sĩ đang mặc âu phục chỉnh tề ở trước cửa: “Ở đây canh gác cho cẩn thận. Nếu có chuyện gì báo ngay cho tôi”
“Vâng!”
Tại nhà họ Vân.
Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh đang ngồi trong phòng khách.
‘Vân Ngọc Hân vừa tắm xong đang thay đồ ngủ, thấy Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh vẫn ngồi trong phòng khách, cô ta bước xuống cầu thang, ngồi xuống bên cạnh Vân Lập Tân và khoác tay ông ta.
“Cha à, muộn như vậy rồi mà cha mẹ chưa nghỉ ngơi sao?”
‘Vân Lập Tân đưa mắt nhìn về phía Lâm Tĩnh Anh và nói với bà †a: “Bà lên lầu nghỉ ngơi trước đi! Tôi có chuyện muốn nói với Ngọc Hân”