Chương 171: Tràn đầy uy hiếp
Nhưng mà vừa nghe nói là người nhà họ Bạc nhập viện, ông ta đã lập tức ném tất cả mọi chuyện ra sau đầu, vội vàng chạy tới bệnh viện. Vừa thấy Bạc Tuấn Phong, cả người viện trưởng đã đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết sau khi vị nhân vật lớn này tới bệnh viện, cấp dưới có sơ suất gì hay không.
Ông ta nơm nớp lo sợ nói: “Cậu Bạc, nghe nói cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Có chuyện gì thế?”
Bạc Tuấn Phong không nói lời nào. Hôm nay anh không có tâm trạng hàn huyên với ông ta, suy nghĩ đầy trong lòng đều là về Bạc Vũ Minh.
Viện trưởng cũng không dám quấy rầy nữa, đứng sang bên cạnh anh. Người đàn ông không dám nói lời nào, ông ta cũng chẳng dám há miệng.
Vân Giai Kỳ nói với Vân Lập Tân và Vân Ngọc Hân: “Các người đi đi! Tôi không muốn thấy các người nữa!”
Cho tới khi Bạc Vũ Minh thoát khỏi sự nguy hiểm về tính mạng, cô sẽ lại tính sổ với Vân Liên sau.
‘Vân Ngọc Hân tủi thân nói: “Vũ Minh còn ở bên trong, nó là con trai của tôi. Tôi phải ở lại đây, chờ nó bình an vô sự rồi mới rời đi được!”
Cô ta mang dáng điệu lo lắng, cứ như thật sự sợ Bạc Vũ Minh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ấy, vẻ mặt lo lắng và quan tâm dành cho Vũ Minh trông còn hơn cả Vân Giai Kỳ!
Nhưng Vân Giai Kỳ sao có thể chứa chấp cô ta ở lại đây!
“Bảo mấy người cút mà, sao còn chưa cút?”
Sao Vân Lập Tân có chịu được sự sai khiến của cô, đang định đáp trả thì Bạc Tuấn Phong ngước mắt lên, sự sắc sảo chợt hiện trên khuôn mặt u ám, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Cút!”
Chỉ có một chữ, nhưng tràn đầy sự uy hiếp.
Vân Lập Tân không nhịn được mà rùng mình, cũng chẳng dám nói thêm lời nào nữa.
Vân Ngọc Hân nói: “Cha, chúng ta đi thôi… Vân Giai Kỳ không muốn chúng ta ở lại đây thì chúng ta ra ngoài chờ đi!”
Nói rồi kéo tay Vân Lập Tân rời đi.
Vân Giai Kỳ vẫn cực kỳ giận dữ như cũ, cả người đều đang run rẩy. Bạc Tuấn Phong đột nhiên nảm lấy cổ tay cô. Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh kéo vào trong lồng ngực.
Vân Giai Kỳ chưa kịp đẩy anh ra, người đàn ông đã ôm cô chặt hơn: “Không sao đâu, đừng sợ..” Bạc Tuấn Phong thấp giọng vỗ về cô.
Mặc dù đang an ủi cô, nhưng anh giống như đang làm yên lòng mình hơn.
Tay chân Bạc Tuấn Phong đã lạnh như băng. Mặc dù anh chưa bao giờ thể hiện bản thân mình ra, nhưng Vân Giai Kỳ vẫn có thể cảm giác được cả người anh đang lạnh như băng.
Nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu lại mở ra một lần nữa, Mộ Lâm Châu bước ra.
Vân Giai Kỳ nhìn anh ta, chỉ một ánh nhìn thôi cũng khiến cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh mặt. Vẻ mặt của Mộ Lâm Châu rất ung dung, điều này chứng tỏ rằng Vũ Minh đã chuyển nguy thành an rồi!
Anh ta bước tới bên cạnh Vân Giai Kỳ, dặn dò đơn giản tình hình một chút: “Đứa bé đã được cứu rồi. Sau khi quan sát hai mươi tư tiếng, nếu tỉnh lại thì không có gì đáng ngại nữa”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!