Chương 1645
Căn phòng lại trở nên yên ảng ngay sau đó.
Mạn Nhi buồn bã dụi mắt, khóc quá lâu nên đôi mắt cô bé vừa rát vừa đau.
Trong phòng bệnh tối om chỉ có một ngọn đèn tường sáng.
Bạc Tiêu Dương từ từ mở mắt ra.
Cậu ta mơ hồ tỉnh dậy, lấy tay đỡ trán rồi từ trên giường ngồi dậy, bình dịch dinh dưỡng đã treo mấy ngày, cơm nước chưa được truyền vào nên cậu ta không còn chút sức lực nào.
“Cậu ba, cậu tỉnh rồi à?” Bên cạnh có một người phụ nữ đứng dậy dè dặt và tỏ ra ngạc nhiên.
Bạc Tiêu Dương không nói lời nào, trở mình muốn bước xuống giường.
Người đó vội bước đến: “Giờ cậu vẫn chưa xuống giường được đâu.. ”
“Giai Kỳ đang ở đâu?”
Người đó sững sờ trong giây lát rồi nói: “Vừa nãy cô ấy được Bạc gia đón trở về, cô ấy đang trong phòng bệnh ở tầng trên, lúc này...”
Bạc Tiêu Dương không nghe cô ta nói mà đi thẳng ra khỏi cửa phòng bệnh.
“Cậu ba”
“Đừng đi theo tôi”
Bạc Tiêu Dương rời khỏi phòng bệnh, lúc mới lên tầng trên cậu ta đã hỏi thăm tình hình, bây giờ đã bước đến
cửa phòng bệnh.
Trên cánh cửa có một cửa sổ nhỏ.
Bên kia cửa sổ, Bạc Tiêu Dương nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang ngồi trên giường và ôm Vân Giai Kỳ vào lòng, còn cô đang truyền dịch.
Ánh mắt cậu ta có chút buồn bã Cô ngủ ngon trong lòng anh như vậy, khiến người khác không đành lòng quấy rầy. Bạc Tiêu Dương nhẹ nhàng đế tay lên cửa nhưng không đấy ra, cuối cùng cậu ta lặng lẽ rút tay lại.
Cậu ta quay người đi về phòng bệnh.
“Cậu ba, cậu quay lại rồi à”
Bạc Tiêu Dương im lặng không nói gì, cậu ta đi đến mở tủ
áo quần, trong tủ toàn là áo quần mới tính. “Cậu muốn làm gì vậy?” “Về nhà”
Vẫn chưa khỏi hẳn đâu”
“Tôi đã nói rồi, cứ mặc kệ tôi” Bạc Tiêu Dương không thể chịu đựng nỗi nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!