Chương 1620
"Đoàng đoàng đoàng.
Tiếng súng trải qua xử lý giảm thanh, nhưng trong nháy mắt, hơn hai mươi người lập tức trở thành thi thể ngã xuống mặt đất.
Mặt Kỳ Thiên Nam vô cảm xoay người lại: "Xử lý sạch sẽ, nhớ kỹ, không được để sót”
“Vâng”
Anh ta vừa đi ra bên ngoài nhà thờ, bất chợt nhận ra được một chút động tĩnh kỳ lạ, nói: "Đã đến rồi thì đi ra đi. Còn muốn tao mời sao?”
Kỳ Thiên Nam xoay người thì nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đứng cách đó ba mét Anh mặc bộ qưi bộ bóng đêm áo. màu đen, gần như sắp hoà làm một thế với toàn Mái tóc đen cũng hòa cùng bộ quần áo.
Xem ra có một khoảng thời gian chưa chỉnh sửa, tóc mái che sắc mặt thâm thuý lại, gương mặt gầy lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng Kỳ Thiên Nam nói: "Mày đến bao lâu rồi Bạc Tuấn Phong nói: "Được một lúc rồi số”
Kỳ Thiên Nam nói: "Đến đòi người với tao?”
"Giao cô ấy ra đây”
"Mày dựa vào cái gì cho rắng tao sẽ giao người?”
Nếu anh không giao, đừng ép tôi dùng sức mạnh”
“Ha ha”
Kỳ Thiên Nam dường như nghe được chuyện bưồn cười nhất trên thế giới.
Hai tay anh ta luồn vào trong túi áo khoác, đi về phía Bạc Tuấn Phong.
Hai người đàn ông đứng đối mặt với nhau, chiêu cao gân bảng nhau, sức lực ngang nhau, trong lúc đó không trông thấy được ánh hào quang giao chiến, chẳng thể phân biệt được cao thấp.
“Tao có thể để cho mày đưa người đi, chỉ xem cô ấy có muốn đi với mày hay không thôi”
“Cô ấy muốn đi với tôi”
"Mày khẳng định?" Kỳ Thiên Nam nói: 'Bạc Tuấn Phong, có cần tao dạy mày ba chữ "hết hy vọng” viết như thế nào. không?”
Bạc Tuấn Phong nhìn chấm chẩm vào mắt anh ta, không nói lời nào.
Kỳ Thiên Nam nói: "Đưa người qua đây”
Bên cạnh xe.