Chương 1614
"Hừ, cậu cho rằng chỉ các cậu mới có người thôi sao?” Ông chủ khách sạn ra lệnh. Trong cầu thang lập tức. truyền đến tiếng bước chân cộp cộp cộp. Ông ta triệu tập đàn em cầm súng chạy vội lên.
Tân Khải Trạch đảo mắt một lượt, 'Hừ" một tiếng: "Phiên phức”
Anh ta không nghĩ tới ông chủ khách sạn này muốn đối đầu với bọn họ. Tuy rằng đảo Lobos là vùng đất ba không quản. Cho dù ở trong này giao chiến, cũng sẽ không ảnh hưởng gì. Nhưng anh ta không muốn làm bẩn tay.
Sắc mặt Bạc Tuấn Phong không thay đối nói: "Xử lý bọn họ”
"Vâng"
Tân Khải Trạch ra lệnh: “Trực tiếp dọn sạch!”
Mấy người vệ sĩ lập tức chạy về phía cầu thang. Không lâu sau...
"Pằng pằng pằng!”
Âm thanh của các loại súng bản phá.
Ông chủ khách sạn kinh hãi, ông ta không bi šng súng này là của bên nào. Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh khó hiểu của Tân Khải Trạch, ông ta lập tức đứng không vững. Toàn bộ giá áo túi cơm dưới tay ông ta không phải đều bị dọn sạch rồi chứ? Nhất thời ông ta quần bách, chó cùng rứt giậu, ánh mắt nhìn về phía Bạc Tuấn Phong.
Ông ta lập tức rút súng ra chĩa về phía Bạc Tuấn Phong. Vốn Tân Khải Trạch không chú ý tới bên này.
Đợi khi kịp phản ứng lại, anh ta kinh hô một tiếng: “Gial” “Cạch cạch' là tiếng của một khẩu súng lục được lên đạn. Nhưng mà giây tiếp theo Bạc Tuấn Phong đột nhiên từ ghế sô pha đứng dậy, một tay nắm lấy khẩu súng trong †ay ông ta, chỉ nghe thấy một tiếng trật khớp “rắc rắc”, tay lập tức bị anh bẻ gấy. Ông chủ khách sạn đau đến mức hét to một tiếng: “Còn không xông lên cho tôi!"
Người phía sau ông ta lập tức cầm súng nhằm vào Bạc Tuấn Phong.
Một ánh sáng lạnh như băng lướt qua ánh mắt nhìn nghiêng của Bạc Tuấn Phong, chân đạp mạnh một cái hất tung ông ta xuống đất.
Làm sao bọn họ có thế nghĩ đến một người đàn ông nhìn có vẻ nhã nhn lịch sự lại có bản lĩnh như vậy, thân thủ vô cùng lợi hại, lập tức hoảng sợ.
Ông chủ khách sạn ngã trên mặt đất, cùng sử dụng chân tay bò đến bên cạnh tường, chân tay luống cuống nhặt khẩu súng lên nhầm vào sau lưng Bạc Tuấn Phong bóp cò nhưng lại trống không. Trong tình thế cấp bách, ông ta lại quên không lên đạn.