Chương 1603
Nhưng cô nhóc này đừng bị sợ hãi quá.
"Anh không sao chứ... anh tuyệt đối không thể chết được...”
Nếu như anh ta chết rồi Vậy Mạn Nhi phải làm sao? Trong đầu Vân Giai Kỳ toàn suy nghĩ đến câu hỏi này.
Kỳ Thiên Nam chợt lơ đễnh mà nhìn về gương chiếu hậu: "Em đang quan tâm tôi sao?”
Vân Giai Kỳ chột dạ mà quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt anh tạ Cô cũng không thể thừa nhận... cô sợ anh ta chết ở đây thì sẽ không có ai để ý đến sự sống chết của Mạn Nhi Dù sao vết thương này là vì đỡ cho cô.
Chiếc xe chạy như bay ở trên đường.
Mãi đến khi chắc chắn không có người đuổi theo ở phía sau, Kỳ Thiên Nam mới dừng xe lại ở một bên. Anh ta khoá chặt cánh cửa lại, ngả ghế ra rồi nói với cô: "Ở phía sau chỗ ngồi... có một cái hộp, em nhìn thấy không?”
Hô hấp của anh ta hơi hỗn loạn và dồn dập, sau đó giọng nói trở nên hơi khàn khản.
Vân Giai Kỳ liếc nhìn: "Có...
Là chiếc hộp cấp cứu.
Tại sao trên xe của anh ta lại chuẩn bị thứ này?
"Đưa... đưa cho tôi”
Vân Giai Kỳ đặt chiếc hộp ở bên cạnh anh ta.
Kỳ Thiên Nam mở hòm thuốc cấp cứu ra, bắt đầu xử lý vết thương.
Vân Giai Kỳ ngây người ra: "Anh... tự anh biết xử lý sao? Hay là đi đến bệnh viện trước đã nhé!”
"Không kịp nữa rồi: Kỳ Thiên Nam cảm nhận được vỏ đạn vẫn còn ở trong vết thương Nếu như không xử lý kịp thời thì e rắng vết thương sẽ bị nhiễm trùng Kỳ Thiên Nam lấy cồn đố vào trong vết thương đầu tiên, anh ta đau đến nỗi thở hổn hển, toát mồ hôi lạnh nườm nượp Anh tuỷ tiện nhét cà vạt vào trong miệng, lấy ra một con dao từ trong hòm cấp cứu, thiêu nóng một lượt để khử trùng. Sau đó anh ta đánh dấu vị trí vết thương ở vai, khi xác định được vị trí thì vẽ chữ “thập”
Vân Giai Kỳ nhìn thấy mà sợ hết hồn hết vía.
Cách làm của anh ta vừa thành thục lại chuyên nghiệp, người đàn ông này có thể nỡ lòng ra tay ác như vậy với mình sao?