Chương 1537
Lúc bình minh.
Vân Giai Kỳ mơ một giấc mơ, trong mơ có một con mèo đang hướng về phía cô kêu “meo meo”
“Meo..”
“Mẹ Vân Giai Kỳ lập tức bị âm thanh cực nhỏ làm cho tỉnh giấc.
Cô ngấng đầu lên, âm thanh rõ ràng lại vang lên.
“Mẹ.” Là Mạn Nhi đang gọi cô.
Giọng nói của cô bé thỏ thẻ nhẹ tựa lông hồng, nghe giống như là một con mèo con đang kêu.
Vân Giai Kỳ đứng dậy ngồi xuống mép giường.
Mạn Nhỉ từ từ mở mắt ra, đôi mắt như ngọc trai đen lu mờ ảm đạm, môi thì nứt nẻ cực kỳ, “Nước.. nước…”
“Nước? Con muốn uống nước sao?”
Mạn Nhi khẽ gật gật đầu.
Vân Giai Kỳ lập tức đi đến cửa, vừa mở ra đã thấy người giúp việc cầm khay đứng ở cửa.
Trên khay là một ly nước ấm.
Vân Giai Kỳ rùng mình cảm thấy khó tin.
Bọn họ làm sao biết được… cô cần nước.
‘Chắng lẽ cô vẫn luôn bị theo dõi.
Vân Giai Kỳ giơ tay nhận lấy ly nước, đóng cửa lại, đi vòng đến bên giường.
“Mạn Nhi, nước đây rồi, uống chút nước đi nhé?”
Mạn Nhi lại gật đầu
Vân Giai Kỳ đỡ Mạn Nhi ngồi dậy, đặt gối tựa vào sau lưng cô bé.
Cô uống một thử một hớp nước xem nhiệt độ thế nào.
Ấm nhưng không bỏng miệng.
Tay nhỏ của Mạn Nhi ôm ly nước, tham lam uống vào.
“Ừng ực, ừng ực..” Cô bé uống từng hớp lớn giống như một lữ khách sắp chết khát trong sa mạc.
Nhanh chóng uống hết một ly nước.