Chương 1515
Vi ban nãy vừa bị Mộ Ngọc My bóp cổ nên giọng nói của cô bé cực kỳ khàn.
Vân Giai Kỳ đau lòng hôn lên khuôn mặt cô bé, nói với cô bé: “Mạn Nhỉ không đau nữa, mẹ thổi cho…
Mạn Nhi khóc to đến mức giọng càng khàn hơn. Có lẽ vì đã tuyệt vọng lâu quá, cô độc không nơi nương tựa lâu quá, đột nhiên có người đến bảo vệ cô bé, sẽ không để cho cô bé bị người khác bắt nạt nữa, nên cô bề có một loại cảm giác như trút được gánh nặng vậy. Cảm giác an toàn xa cách đã lâu bao trùm lấy cô bé.
‘Vân Giai Kỳ hỏi: “Bác sĩ đâu?”
Cô nhớ rõ nhà họ Bạc có bác sĩ tư nhân.
Không có ai để ý tới cô.
Vân Giai Kỳ cũng không quan tâm tới bọn họ nữa, xoay người định đi xuống tầng Mộ Ngọc My gào to ở phía sau: “Còn không mau ngăn cô ta lại!
Không được để cô ta đi!”
Người giúp việc hoảng hốt đuổi theo Vân Giai Kỳ.
“Không được đi!”
Một đám người đuổi tới cửa thang lầu, Vân Giai Kỳ vội ôm Mạn Nhi xông thẳng xuống dưới tầng.
Tiếng khóc của Mạn Nhi càng ngày càng yếu ớt.
Một nỗi sợ hãi không thể giải thích bao phủ lấy trái tim Vân Giai Kỳ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, đột nhiên xoay.
người, đẩy mạnh bọn họ ra: “Cút ngay!”
Người giúp việc bị đẩy ngã xuống mặt đất.
Vân Giai Kỳ ôm Mạn Nhi vọt tới gara, lục tung ngăn tủ ở gara lên để tìm chìa khóa.
Mạn Nhỉ nãm trong ngực cô, yếu ớt nói: “Đau quá… đau quá…
“Mạn Nhi không đau, mẹ đưa con đi bệnh viện ngay giờ đây.”
“Mẹ… đừng bỏ rơi Mạn Nhi… đừng…”
Nước mắt của Vân Giai Kỳ chảy xuống ngay lập tức.
Có lẽ vì Mạn Nhi đã bảo vệ cô nên cuối cùng đã kích thích được cô.
Bản năng người mẹ của Vân Giai Kỳ đã hoàn toàn được kích phát ra.