Chương 1505
Mô Ngọc My đuổi tới cửa, cứ trơ mắt nhìn bóng lưng của người đàn ông biến mất ở chỗ ngoặt của hành lang.
Cô ta ngã ngồi ở cửa, khóc lóc oán than.
Quản lý kiểm tra phòng đi ngang qua, thấy cô ta ngồi quỳ ở cửa, thì tới nâng cô ta dậy: “Bà Bạc, sao bà lại…”
“Cút Mộ Ngọc Mỹ gào thét xua đuổi ông ta: “Đừng đụng vào tôi! Cút ngay!”
Quản lý sợ tới mức chật vật chạy đi Bạc Tuấn Phong xuống dưới tầng, trợ lý đã chờ trước ở cửa khách sạn “Bạc gia, chuyến bay gần nhất đã cất cánh rồi, muốn bay về thủ đô thì phải chờ chuyến bay đêm nay”
“Mấy giờ?”
“Mười một gi “Lái xe mất bao lâu”
“Ba tiếng”
“Chuẩn bị xe đi”
“Đã rõ”
Thời gian thấm thoát trôi, màn đêm đã bao trùm cảnh vật phía bên ngoài cửa sổ.
Vân Giai Kỳ mơ màng tỉnh lại, đói tới mức bụng đã kêu ùng ục từ lâu tồi.
Không ngờ cô đã dựa vào góc tường ngủ từ bao giờ mà chẳng hề hay biết.
Khi cô tỉnh lại, gió đêm thổi qua cửa số, có vẻ đìu hiu Cô đứng dây, chạy tới phòng vệ sinh, thấy Bạc Tiêu Dương vẫn nằm trong bồn tắm, cậu ta nhầm mắt lại, hôn mê bất tỉnh Nước trong vòi hoa sen vẫn cứ chảy.
Lỗ thoát nước đã được rút ra, nhưng nước lạnh vẫn ứ đầy một nửa bồn.
Bạc Tiêu Dương ngâm mình trong nước lạnh, vẫn không cử động gì.
Vân Giai Kỳ cảm thấy căng thẳng: “Này…”
Cô đi tới tắt vòi hoa sen.
Không thể tin được Bạc Tiêu Dương lại ngâm mình trong nước lạnh hết cả buối Cô chỉ cần đụng khẽ vào cũng thấy làn da cậu ta cực kỳ lạnh.
“Tỉnh dậy đi… tỉnh dậy…”
Cô đẩy đẩy cậu ta.
Bạc Tiêu Dương vẫn hôn mê bất tỉnh.