Chương 148
Bạc Vũ Minh hỏi Vân Mạn Nhỉ: “Em có điện thoại không?”
“Có ạ! Em để ở trong cặp sách”
Bạc Vũ Minh tìm trong chiếc cặp sách của cô bé nhưng không.
thấy điện thoại đâu.
Cậu bé nheo mắt rồi tiếp tục lục tìm từng ngóc ngách trong chiếc cặp sách nhỏ, những cũng chẳng thấy đâu.
“Không thấy điện thoại đâu cả ‘Vân Mạn Nhi nhìn cậu bé với vẻ rất kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được?”
“Không tìm thấy đâu cả… hay là bị mất rồi sao?” Bạc Vũ Minh ánh mắt buồn bã, có vẻ là đã hơi thất vọng.
Vốn là cậu muốn lấy điện thoại để phát tín hiệu cầu cứu.
Bây giờ không tìm thấy điện thoại nên đột nhiên cậu bé hụt hãng, niềm hi vọng của cậu bỗng vụt tắt.
“ÁP”
Ở cách đó không xa bỗng có một tiếng sư tử rú lên rất uy mãnh Mạn Nhi càng hoảng sợ hơn.
Âm thanh đó rõ ràng là tiếng gầm gừ của một con sư tử nào đó từ xa vọng lại.
Sau khi nghe thấy âm thanh đó thì ngay lập tức có một con sư tử rất đáng sợ ở dưới gốc cây.
Con sư tử bất ngờ đứng dậy, cứ đi qua đi lại với vẻ cảnh giác, hình như có vẻ như nó đã bắt đầu nóng lòng.
“Ở đây còn có nhiều sư tử hơn cơ..” Mạn Nhi nhỏ thỏ thẻ với vẻ sợ hãi, vừa nói vừa khóc nức nở: “Anh ơi, bây giờ phải làm như thế nào?”
Vũ Minh nói: “Đừng sợ…
Con sư tử lại gầm lên, nghe có vẻ như nó đang sắp đuổi đến nơi rồi.
Cuối cùng thì chúng cũng đã đến rồi. Dưới bóng cây lờ mờ thấy bóng dáng của ba con sư tử nối đuôi nhau.
Vũ Minh nghe thấy tiếng động liền nhìn xuống, cậu bất chợt nhìn thấy ba con sư tử đang tiến dần đến gốc cây cổ thụ.
“Đó là một bầy sư tử..” Vũ Minh đã bắt đầu sợ hãi, luống cuống.
Cậu bé không ngờ rằng mình lại gặp bầy sư tử…
“Rèn rèn rèn”
Ba chiếc xe tuần tra nhanh chóng đi tới nơi đang xảy ra sự cố.
Rất nhanh sau đó hai đứa bé cũng đã nhìn thấy chiếc xe chạy.