Chương 141
Vân Ngọc Hân sửng sốt một chút, rất nhanh sau đó liền nheo mắt lại.
Anh em quả nhiên là anh em, thảo nào hai đứa nó thân thiết như thết Tiểu Vũ Minh bỗng nhớ tới, người giúp việc trong nhà khi biết cậu bé sắp tới thảo cầm viên chuẩn bị cho cậu cà rốt cắt sẵn, khi cậu sắp xuất phát thì đã gói lại trong túi giấy rồi để vào cặp cho cậu.
Cậu bé nói với Mạn Nhi: “Em đợi một chút”
“Hả? Sao vậy anh?”
Vũ Minh yên lặng mở cặp ra, quả nhiên bên trong có một túi giấy đựng cà rốt đã được cắt ra thành từng khúc.
Cậu bé đưa cho Mạn Nhỉ: “Bọn chúng cũng ăn cà rốt”
Mạn Nhi nửa tin nửa ngờ nhận lấy cà rốt, lấy ra một khúc đưa ra cửa xe.
Cô bé vừa mới đưa tay ra ngay tức khắc liền thu hút sự chú ý.
của đám ngựa văn.
Bọn chúng rõ ràng thấy hứng thú với cà rốt hơn. Vừa nhìn thấy cà rốt trên tay Mạn Nhi, mấy con ngựa vằn gần đó dã nhao nhao ùa lên. Rất nhanh, mấy cái miệng nhai chóp chép không ngừng đã hướng về phía cô bé. Trong nháy mắt, khúc cà rốt đã bị một chú ngựa vẫn khôn khéo đoạt được.
Mạn Nhi ngạc nhiên mở to hai mắt: “Bọn chúng thật sự rất thích cà rốt!”
Niềm vui của trẻ con cũng chỉ đơn giản như vậy.
Tiểu Vũ Minh mỉm cười, đưa toàn bộ cà rốt trong tay cho Mạn Nhi. Cô bé lại lấy ra mấy khúc cà rốt.
Lần này quả thật sôi nổi rồi.
Đàn ngựa văn rõ ràng chưa từng nhìn thấy ai “vung tay hào phóng” thế này, trong số đó có một con nóng lòng nhất hí lên, nhanh chóng chen lên phía trước mấy con ngựa vằn còn đang ngơ ngác.
Đầu tiên vây lấy Mạn Nhi, sau đó liền há miệng ra muốn cướp hết số cà rốt trong tay cô bé.
Những con khác thấy vậy hiển nhiên cũng không cam chịu yếu thế, có hai con đang yên đang lành liền bắt đầu đánh nhau, húc qua húc lại, rõ ràng chính là vì món cà rốt thơm ngon trên tay Mạn Nhi.
Mạn Nhi ngay lập tức thấy dở khóc dở cười, không nghĩ tới chỉ mấy khúc cà rốt đã khiến bọn chúng xảy ra nội chiến liền vội nói: “Đừng đánh nhau nữa, đều cho các bạn hết!
Ngay sau đó, cô bé lập tức quăng cà rốt về phía bọn chúng. Rất nhanh, toàn bộ số cà rốt đều cho ngựa văn ăn hết rồi.
Ngựa vẫn thấy cô bé không còn cà rốt nữa thì cũng nhanh chóng giải tán.
Lúc này, Mạn Nhi cũng coi như nhìn thấu bộ mặt thật của bọn chúng.
Mấy con ngựa vẫn này rõ ràng hướng về phía cà rốt mà!
Không còn cà rốt nữa, bọn chúng ngay cả nhìn cô bé cũng không thèm.
Bé con hiển nhiên cảm thấy rất tủi thân.
Tiểu Vũ Minh xoa xoa tóc cô bé: “Ngoan, đợi lát nữa mua cho em.
“Ở đây có bán cà rốt sao?”
“Chắc là có”
Vân Ngọc Hân lên tiếng: “Phía trước là khu vực lạc đà Alpaca”
Cô ta xoay người lại, nhìn về phía Mạn Nhi và Vũ Minh, dịu dàng nói: “Mạn Nhi, con thích lạc đà Alpaca không?”
Mạn Nhi vừa nhìn thấy đôi mắt Vân Ngọc Hân mở to nhìn mình, không biết vì sao liền thấy sợ hãi, lặng lẽ trốn ra sau lưng Vũ Minh.
Không thể không nói, mặc dù trên phương diện này trẻ con đều ngây thơ trong sáng, nhưng thường là đứa trẻ ngây thơ như vậy lại càng có thể nhận thấy được một chút chỉ tiết vụn vặt.
Cho dù Vân Ngọc Hân tươi cười nói chuyện với cô bé nhưng dù sao đi nữa, cô bé luôn cảm thấy người phụ nữ này đáng sợ y như rắn độc.