Chương 134
“Ơ? Cậu bé hình như chạy về phía cậu chủ Tuấn Phong đấy”
“Cậu chủ nhỏ chạy chậm lại!”
Cô bảo mẫu đuổi theo ở phía sau.
Tiểu Vũ Minh giơ hai tay nhỏ bé lên và mở cánh tay ra, loạng choạng lảo đảo, nhưng từng bước một chạy về phía Bạc Tuấn Phong.
“Cậu chủ Tuấn Phong, cậu chủ nhỏ đang chạy về phía cậu đấy”
€ó người nhắc nhở Bạc Tuấn Phong.
Trong ống kính, Bạc Tuấn Phong dừng bước lại và quay sang nhìn thằng bé.
Tiểu Vũ Minh vừa thôi nôi vẫn không cao bằng đùi của anh.
Bạc Tuấn Phong quả thực rất cao, ống kính chỉ lo đuổi theo.
quay lấy Tiểu Vũ Minh nên chỉ ghi lại được một nửa của Bạc Tuấn Phong.
Tiểu Vũ Minh sau khi chạy đến trước mặt Bạc Tuấn Phong và hai tay ôm chặt lấy đùi của Bạc Tuấn Phong thì ôm chặt không chịu buông.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
“Đây là nhận thức đói”
“Chạy rất vững đấy!”
“Đúng là tình cảm cha con sâu nặng mài”
Cô bảo mẫu kỳ lạ lẩm bẩm ngoài ống kính: “Kỳ lạ, công việc của cậu chủ Tuấn Phong luôn rất bận, rất ít khi ở bên cạnh cậu chủ nhỏ.
Tôi đã luôn chăm sóc cậu chủ nhỏ, nhưng cậu chủ nhỏ cũng không.
gần gũi với tôi hay bất kỳ một người nào..”
“Ha ha ha, có thể đây chính là sự hiểu biết ngầm tự nhiên giữa hai cha con chăng!”
Tiểu Vũ Minh ôm chặt lấy đùi của người đàn ông, ngẩng đầu lên, chiếc núm vú giả khế rung lên, đôi mắt trong veo háo hức nhìn chäm chằm lấy người đàn ông.
Cũng không biết đã qua bao lâu rồi, người đàn ông đột nhiên cúi người xuống, đưa cánh tay dài ra và ôm chặt lấy cậu bé vào lòng.
Ống kính di chuyển lên, Bạc Tuấn Phong dường như cố ý tránh đi máy quay, bế Tiểu Vũ Minh lên và quay người đi. Anh cúi đầu xuống và hôn lên trán của cậu bé, sau đó bế cậu bé bãng một tay không buông.
Người đàn ông cao một mét chín hai, quay lưng lại với ống kính, nhưng trang nghiêm trở thành điểm hỗ trợ của cả khung ảnh.
Tiểu Vũ Minh nằm trên vai của anh, vẻ mặt không cảm xúc nhìn lấy các vị khách khứa, giống như chú Simba nhỏ được nhấc bổng lên trong bộ phim “Vua sư tử” vậy, đột nhiên có cảm giác ngạo mạn nhìn lấy đám đông vậy!
Cậu bé nhìn xung quanh đám đông, ngay sau đó, ánh mắt nhìn chăm chằm lấy ống kính. Chiếc núm vú giả trong miệng đột nhiên rơi xuống đất, cậu bé khẽ nhíu mày lại, giữa chân mày tạo thành một vòng cung đẹp mắt, thấp thoáng có phong thái của bậc đế vương mới lớn.
Bạc Tuấn Phong là chủ của Bách Nhạc.
Và Tiểu Vũ Minh lại là người thừa kế sau này của Bách Nhạc, là vị vua tương lai của Bách Nhạc.
Dần dần, Tiểu Vũ Minh đã được ba tuổi.
Bối cảnh của video là trong một trang viên rất lớn.
Cậu bé ôm lấy một con sư tử nhỏ trong tay, chú sư tử nhỏ lười biếng nhìn vào máy quay, nép vào trong vòng tay của Tiểu Vũ Minh.
Lúc ba tuổi, cậu bé đã bắt đầu học đàn piano và đàn violon.
Bàn tay của cậu bé vẫn còn nhỏ như vậy, nhưng đã có thể đủ kiên nhẫn ngồi ở trước đàn piano, tinh tinh tang tang gõ vào phím đàn trắng đen.
Lúc bốn tuổi, cậu bé đeo đôi găng tay đấm bốc, đứng đối mặt với huấn luyện viên đấm bốc cao lớn, thân hình vạm vỡ nhưng cũng không hề sợ hãi. Ánh mắt sáng như đuốc, khí thế hùng hậu, hoàn toàn là một phiên bản thu nhỏ của Bạc Tuấn Phong.
Lúc năm tuổi, cậu bé đứng ở sân xạ kích, mặc đồ bảo hộ và kính bảo hộ, nghiêng mặt nhắm vào bia bắn. Cậu bé nhẹ nhàng bóp cò, chính xác bắn thủng mười lần.
Vân Giai Kỳ xem được một nửa thì bất giác nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cô dường như đã lâu rồi không rơi nước mắt.
Cho dù gặp phải khó khăn như thế nào, cô dường như đã luyện mãi thành thép vậy.
Nhưng với những đoạn video này đãi khiến cô mất kiểm soát mà chảy nước mắt.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Mặc dù, cô biết rằng Vũ Minh không phải con ruột của cô, cậu bé là con trai của Vân Ngọc Hân, cô không nên yêu cậu bé.
Nhưng cô không thể làm được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!