Tiện đường?
Như vậy cũng vừa khéo quá rồi sao?
Hình như, cô luôn có thể gặp được anh ta những lúc cô thảm hại nhất.
“Anh vẫn luôn đi theo tôi sao?”
“Không có..”
“Vậy”
Vân Giai Kỳ nhìn ngó xung quanh.
Cửa hàng người đi qua đi lại, anh ta làm thể nào mà tìm ra được cô?
“Sao anh biết tôi ở đây?”
“Bất kể em ở đâu, tôi luôn có thể nhìn thấy em đầu tiên trong đám đông”
Thần kì vậy sao?
Vân Giai Kỳ có chút kinh ngạc nhìn anh ta: “Tại sao anh lại có thể luôn nhìn thấy tôi?”
“Bởi vì…”
Kỳ Thiên Nam liền cười: “Em là cầu vông nhỏ của tôi m Cô là màu sắc duy nhất trên thế giới của anh ta.
Tất cả mọi người đều không có sắc màu.
Chỉ có cô, là có màu sắc thôi Anh ta liếc một cái liên có thế nhìn thấy cô.
Vân Giai Kỳ ngẩn ngơ nhìn anh ta, có chút khó xử cúi đầu xuống, úp mặt vào chiếc khăn tay.
Kỳ Thiên Nam bỗng chợt nhìn thấy một bóng hình.
Bạc Tuấn Phong đứng ở đó không xa, lạnh lùng nhìn về phía Kỳ Thiên Nam, ánh mắt cụp xuống một chút, dừng lại trên người Vân Giai Kỳ, con mắt hơi nhắm lại Kỳ Thiên Nam nhướn mày, hành động nhỏ trên gương mặt này, lại âm thầm hàm ý một sự khiêu khích.
Mặt Bạc Tuấn Phong đột nhiên trở nên đóng băng.
“Cầu vồng nhỏ” Kỳ Thiên Nam nói: “Anh có vinh hạnh mời em uống một cốc cà phê không?”
Vân Giai Kỳ lặng lẽ gật đầu.
Cho dù đi đâu cũng được hết, chỉ cần có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này là tốt rồi.
Kỳ Thiên Nam ôm lấy bả vai cô đi vào thang máy.
Quán cà phê.
Kỳ Thiên Nam dắt cô đi vào phòng bao. Sau khi đóng cửa, anh ta nhẹ nhàng đẩy Vân Giai Kỳ vào chỗ ngồi rồi ngồi xuống ghế đối diện với cô.
“Em muốn uống gì?”
“Không muốn uống cà phê”