Chương 1103
Toàn thân Vân Giai Kỳ bắt đầu run lên. Cô cố gắng kìm chế để bản thân bình tính lại. Trong đầu óc là một mảnh trắng xóa, cô không suy nghĩ bất cứ điều gì, nhưng cũng không thể làm bản thân ngừng run rẩy.
Suốt cả một đêm.
Cửa phòng bệnh vẫn đang đóng kín.
‘Vân Giai Kỳ có thể đoán được là tiến triển bên trong phòng không thuận lợi lảm, thậm chí tình hình còn rất nguy cấp.
Vô cùng nguy cấp..
‘Vân Giai Kỳ đã sắp không thể ngồi yên được nữa.
Cô vừa mong đợi Mộ Lâm Châu mau chóng trở ra, vừa cảm thấy lo lắng lẫn sợ hãi, sợ khi anh ta mở cửa ra thì sau lớp khẩu trang sẽ là gương mặt đầy thương tiếc.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đang dần dần dâng lên một màu trắng xóa.
Ngay sau đó, bình minh lên, trời đã tờ mờ sáng.
Vân Giai Kỳ không hề cảm thấy bưồn ngủ.
Cô sốt ruột đứng trước cửa, không ngừng cầu nguyện. Bồ tát hay thượng đế thì cô cũng đã cầu xin cả rồi, dù từ trước tới nay cô chẳng bao giờ tin vào những điều đó. Chỉ là hôm nay cô đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hy vọng vào các vị thần linh.
Không biết đã qua bao lâu thì cánh của phòng bệnh bất ngờ được mở ra.
Vân Giai Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mộ Lâm Châu khắp cả người đây máu đang đứng ở cửa phòng bênh.
‘Vân Giai Kỳ thấy vậy thì giật mình.
Cô sững sờ ngồi trên băng ghế, rất lâu sau đó vẫn chưa hoàn hồn, cũng không dám đứng dậy đi tới chỗ Mộ Lâm Châu hỏi kết quả.
Máu.
Trên người anh ta có rất nhiều máu, máu từ đâu mà ra chứ?
Cổ họng Vân Giai Kỳ lập tức như bị thứ gì đó chặn ngang, dường như sẽ sụp.
đổ chỉ trong một tích tắc.
Không biết phải dùng đến bao nhiêu dũng khí mới có thể kiên cường chống đỡ mới vẫn còn ngồi được ở đây.
Cho đến khi Mộ Lâm Châu đi đến gần, thấy cơ thế cô đang run rẩy, anh ta cúi đầu nhìn thấy cơ thể toàn là máu của mình, cuối cùng anh ta cũng hiếu được tại sao ánh mắt Vân Giai Kỳ lại hoảng sợ như vậy.
“Cô đừng căng thẳng!”
Anh ta biết cô đang rất sợ…
Vân Giai Kỳ mở miệng nhưng lại không thể phát ra được âm thanh nào.