Chương 109
Ở Las Vegas, hầu hết tất cả những sòng bạc đều là do bên phía sòng bạc đó làm nhà cái.
Nhưng ở bàn này có điểm đặc biệt, là bàn ngoại lệ.
Bàn này là bàn VIP, chỉ người có từ đủ một tỷ chip mới có tư cách làm cái.
Nhìn chung ở toàn bộ sòng bài, có cực ít người dám ngồi ở vị trí này bởi vì đã có rất nhiều người táng gia bại sản chỉ trong vòng một đêm.
Nhưng cô lại cố tình ngồi vào vị trí đó, còn ngồi một cách ung dung đến thế.
‘Vân Giai Kỳ tao nhã dựa lưng vào ghế, mắt nhìn xung quanh. Chỉ một ánh mắt đó đã khiến vô số người đồn dập vây quanh cô.
Một mặt là bị vẻ ngoài mỹ lệ của cô hấp dẫn, mặt khác là bị hấp dẫn bởi một tỷ chip kia của cô.
“Một tỷ chip! Chỉ mạnh tay thật!”
“Cô ấy muốn làm nhà cái ư?”
“Lâu lắm rồi tôi mới thấy có người dám ngồi vào vị trí nhà cái của bàn này đó! Mấy hôm trước có một ông chủ tập đoàn sản xuất dây chuyền cầm một tỷ làm cái, xong thua tới không còn manh áo.”
Cánh môi đỏ thẳm của Vân Giai Kỳ khế mở, phát âm tiếng Anh đúng chuẩn: “Hắc.
Thiên Khánh, có ai đặt cược chưa?”
Lời còn chưa dứt, một đám người ồ ạt xông tới tranh giành nhau để đặt cược, mong kiếm được nhiều tiền trên bàn này.
Cũng có người không còn tâm trí đâu tham chiến, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Vân Giai Kỳ.
Cô thật sự rất đẹp, như thế không thèm muốn sao được.
Trong tích tắc đã có rất nhiều người vây quanh cô.
Ở khoảng cách gần như vậy, những người đó có thể nhìn rõ gương mặt mỹ lệ của cô.
Gần hơn chút nữa, ngửi thấy hương thơm quyến rũ trên người cô, thấu tận tim gan.
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh niềm nở dâng tặng một điếu thuốc bằng hai tay, Vệ sĩ phản ứng đưa tay chặn lại.
‘Vân Giai Kỳ nhìn thoáng qua người kia, chỉ một ánh mắt mà thôi đã khiến người đàn ông đó chết mê chết mệt với mỹ nhân người phương Đông này.
Người đàn ông đó cười hoà nhã hỏi: “Vị mỹ nữ này, có thể cho tôi biết tên của cô được không?”
Vân Giai Kỳ nhướng mắt lên nhìn anh ta một cái, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, thuận tay nhận lấy thuốc lá của anh ta rồi dùng ngón tay vân vê: “Thuốc gì?”
Người đàn ông đó thấy cô đáp lại mình thì mở cờ trong bụng, cuống quýt đáp: “Treasurer”
“Treasurer?”
Vân Giai Kỳ nhớ rõ trước đây cũng có người hút loại thuốc này.
Thật ra cô cũng không thích mùi thuốc lá.
Trước kia lúc Bạc Tuấn Phong còn hút thuốc, cô hay thừa dịp anh không để ý trộm lấy một điếu trong hộp của anh và ngậm vào miệng.
Anh không cho hút thuốc. Cũng vì biết cô không thích mùi thuốc lá nên anh đã cai thuốc.
‘Vân Giai Kỳ kẹp điếu thuốc lá đưa lên môi ngậm, mấy người đàn ông phía sau thấy vậy đều sôi sục móc bật lửa ra, tranh giành muốn châm thuốc cho cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!