Chương 1038
‘Vốn dĩ Cung Bắc có một mái tóc đen dày đẹp, nhưng giờ đây nó lại trở nên rối bù, dính bết vào trán, trông giống như rong biển trộn lần với bùn cát, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ toàn là vết máu và bụi bặm, trông cậu bé vô cùng nhếch nhác.
Cậu bé đã bị hành hạ đến thảm thương.
Tiểu Vũ Minh căm hận đám người này đến tận xương tủy!
Cậu nhất định phải bảo vệ được anh trai của mình.
‘Vân Giai Kỳ nói: “Tao không thể chết! Không thể chết! Chúng mày chỉ biết lo cho thân mình thôi!”
“Đừng có lèm bèm nữa!” Anh Hai hét lên với Vân Ngọc Hân: “Cảnh vừa rồi còn chưa đủ để cô sợ à?”
Nói xong, anh ta lại nhìn Tiểu Vũ Minh: “Mày muốn bọn tao thả em trai mày.
ra đúng không? Được!”
Dứt lời, anh ta liền xách cổ áo Cung Bắc lên, lôi cậu về phía cửa.
Tiểu Vũ Minh vẫn giữ nguyên tư thế bóp cổ Vân Ngọc Hân, cũng bước xuống giường, một tay khác kẹp chặt lấy cô ta, cảnh giác đưa mắt quan sát những người đàn ông vây quanh cậu.
iở trò, tôi cảnh cáo cho mấy anh biết, kỹ thuật bản “Ha ha! Một thẳng ranh con lợi hại như mày làm sao bọn tao dám giở trò chứ?”
Những lời này không biết là đang chế nhạo hay là mỉa mai.
Hai nhóm người cứ như vậy mà giảng co trong kho hàng.
Trong cả kho hàng lớn như vậy mà chỉ có một ngọn đèn nhỏ leo lắt Tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều bị khóa trái.
Một kho hàng lớn như vậy lẽ ra có thể che được tai mắt người ngoài, vậy mà không biết làm thế nào mà thẳng ranh con này lại có thể tìm ra được.
Tất cả bọn họ đều vô cùng hoang hoang mang.
Người đàn ông đó vừa bước lên phía trước, vừa bình tĩnh nói với Tiểu Vũ Minh: “Đã nói trước là một tay giao tiền, một tay giao người! Thẳng nhãi ranh, mày có biết mày đã phá vỡ quy tắc của trò chơi này rồi không?”
“Câu này cũng là câu tôi muốn nói với anh đấy!” Tiểu Vũ Minh đáp: “Rõ ràng nói là con tin vẫn bình an vô sự, vậy mà các anh lại hành hạ anh tôi thành cái quỷ gì đây? Anh nói tôi phá hỏng quy tắc trò chơi này sao, nhưng rốt cuộc ai mới là kẻ từ đầu đã không tuân theo quy tắc đây?”
Tiểu Vũ Minh càng nói càng tức giận, từ trước đến giờ cậu bé chưa bao giờ.
tùy tiện rơi nước mắt, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng chật vật, hấp hối của Cung Bắc, cậu lại cầm chặt lấy báng súng, hét lên với Vân Ngọc Hân: “Sao dì dám là thế? Sao dì dám?”