Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Ai mà ngờ được buổi cuối tuần tập luyện nghiêm túc đầu tiên lại kết thúc bằng việc cô ngã bị thương đầu gối.
Lý Nghiên bế Nguyễn Vân Kiều về nhà, lúc vào nhà, dì giúp việc trong nhà ngạc nhiên nhìn hai người, “Có chuyện gì vậy?”
Lý Nghiên: “Dì Điền, làm phiền dì lấy giúp cháu hộp cứu thương ở nhà ra đây.”
Dì Điền gật đầu lia lịa: “Bị thương rồi à?”
“Bị ngã lúc chạy bộ.”
“Được được, dì đi lấy ngay đây.”
Tuy Lý Nghiên qua nhà Nguyễn Vân Kiều chưa được mấy lần, nhưng đối với cấu trúc nhà cô vô cùng quen thuộc, trực tiếp bế cô lên lầu, đi về phía phòng của cô.
Về đến phòng, anh đưa tay muốn c0i quan của cô.
“Này này, làm cái gì vậy?” Nguyễn Vân Kiều kịp thời kéo lại thắt lưng.
“C0i qu4n thể thao ra, thay quần ngắn.”
“Tôi tự mình thay, mẹ tôi còn đang ngủ ở phòng bên cạnh đấy.”
Lý Nghiên vừa nãy không suy nghĩ nhiều như thế, sau khi nghe cô nói, anh không đưa tay qua nữa: “Cậu tự mình cởi nhanh lên.”
“Biết rồi, cậu ra ngoài lấy hộp cứu thương vào đây.”
Vừa hay bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, Lý Nghiên không nói gì nữa, quay người đi ra khỏi phòng.
Dì Điền đem hộp cứu thương lên tới, Lý Nghiên nhận lấy, đứng đợi trước cửa một lát, thấy gần được rồi, mới trở vào phòng.
Đây chẳng qua là giữ phép cho dì Điền thấy mà thôi.
“Bị trầy da rồi, còn chảy máu nữa.” Nguyễn Vân Kiều ngồi bên mép giường, thấy anh bước vào, đáng thương mà oán trách.
Lý Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bắp chân cô, đặt lên đùi anh.
Nguyên Vân Kiều: “Aiya, nhẹ chút!”
“Bị trầy da chứ không phải bị gãy xương.”
“Dù vậy thì vẫn đau.” Nguyễn Vân Kiều cau mày, hậm hực mà nói, “Có biết thương hương tiếc ngọc không vậy…”
Lý Nghiên liếc cô một cái: “Ngọc gì, cậu ư?”
Nguyễn Vân Kiều co chân đạp anh một cái: “Cậu có ý gì chứ, cậu châm chọc ai thế!”
“Ngồi yên.” Lý Nghiên giữ chặt bắp chân cô, “Có muốn bôi thuốc nữa hay không vậy.”
“… Ai cần cậu lo.”
“Nguyễn Vân Kiều.”
Giọng nói chứa đầy sự cảnh cáo của anh khiến Nguyễn Vân Kiều lặng lẽ thu hồi động tác rút chân lại của mình.
Cô hừ một tiếng: “Đều tại cậu, cứ bắt tôi phải chạy hết bốn mươi phút cho bằng được.”
Lời này của cô thật ra là cố ý chọc tức anh, bởi vì cô hiểu rõ chạy bộ để nâng cao thể lực là điều cần thiết, Lý Nghiên không hề có lỗi.
Chẳng qua là cô đang giận dỗi, theo thói quen mà đổ lỗi lên đầu anh không chút do dự.
Nhưng khi nhìn Lý Nghiên rũ mắt xuống sát trùng và bôi thuốc cho đầu gối của cô, bộ dạng nghiêm túc như có chút áy náy, cô lại cảm thấy khó xử.
Thôi vậy, cô cũng không phải thật sự muốn trách anh.
Bôi xong chân này, đổi sang chân còn lại.
Động tác của Lý Nghiên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lúc loại bỏ bụi bẩn trên miệng vết thương thì vần có chút nhói đau.
Nguyễn Vân Kiều hít nhẹ một tiếng, theo ý thức rụt chân lại.
Lý Nghiên dừng lại một chút, thổi nhẹ vào miệng vết thương: “Đau lắm hả?”
Làn gió lành lạnh thổi vào, cảm giác nhói đau dường như giảm đi rất nhiều.
Nguyễn Vân Kiều đột nhiên ngây người.
Anh đang, làm gì vậy?
“Đau đến vậy sao.” Lý Nghiên thấy cô không nói tiếng nào, cau mày mà hỏi một câu.
Theo thói quen thường ngày, Nguyễn Vân Kiều sẽ nũng nịu mà nói “rất đau”, nhưng không hiểu sao, nhìn Lý Nghiên vào lúc này, khóe miệng lại biến thành: “Không sao.”
Lý Nghiên ừ một tiếng, nhưng khi xử lý vết thương thì lại thổi nhẹ, giống như đang đối xử với trẻ con. Lại có chút…dịu dàng.
Thật đáng sợ.
Cô vậy mà lại cảm thấy anh dịu dàng.
Cô vẫn luôn cảm thấy Lý Nghiên với hai chữ dịu dàng này chẳng liên quan chút nào, anh luôn lạnh lùng với cô, cho dù là vừa thân mật xong từ trên giường bước xuống, nói chuyện cũng vẫn như cũ chẳng có chút tình cảm gì cả.
Nhưng mà vào lúc này, cô thực sự cảm thấy có chút ấm áp.
“Xong rồi.” Lý Nghiên bôi thuốc xong, bỏ chân cô xuống.
Nguyễn Vân Kiều cúi đầu nhìn, ồ một tiếng.
“Vậy tôi đi đây.”
“Này…”
Lý Nghiên quay đầu nhìn cô.
Nguyễn Vân Kiều ngước mắt nhìn, trong chốc lát cũng không biết mình gọi anh lại làm gì, sau một hồi bối rối mới tùy tiện hỏi: “Chiều nay có cần phải đi tập đấu kiếm không?”
“Cậu bị thế rồi làm sao mà tập được.”
“… Chỉ luyện động tác tay?”
Lý Nghiên cạn lời: “Nói sau đi.”
“Ờ.”
Lý Nghiên rời khỏi phòng cô.
Nguyễn Vân Kiều nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu của anh, không đứng dậy, chỉ cúi đầu nhìn vết thương trên đầu gối đã được xử lý. Cô không cảm thấy đau nữa, trong đầu chỉ có dáng vẻ Lý Nghiên lúc bôi thuốc cho cô.
Nghĩ một hồi, khóe môi không hiểu sao lại cong lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Một lát sau, từ phía cửa đột nhiên truyền đến giọng nói sợ hãi của Nguyễn Thanh Mạn.
Nguyễn Thanh Mạn vừa thức dậy, thấy cửa phòng Nguyễn Vân Kiều đang mở, nên đi qua nhìn một cái, không ngờ lại nhìn thấy hai cục u màu đỏ rực.
Bà chạy vào phòng, nhìn chằm chằm đầu gối của Nguyễn Vân Kiều mà nói, “Làm sao vậy, chân con bị sao vậy!”
Vết thương vốn không nghiêm trọng, nhưng vì bôi thuốc đỏ lên, nên nhìn có hơi đáng sợ.
“Hôm nay lúc chạy bộ bị ngã một cái.” Nguyễn Vân Kiều giải thích.
“Con làm gì vậy, chạy bộ mà để té ngã thế này, ngã gãy chân thì phải làm sao, con có còn muốn múa nữa không!”
Tim Nguyễn Vân Kiều chùng xuống, tâm trạng vui sướng vừa rồi cũng rơi xuống đáy vực: “Con không cẩn thận, không có gãy chân… sao mẹ chỉ biết đến múa thôi vậy.”
“Nếu không thì sao, đối với người học múa chân quan trọng đến nhường nào, con chẳng biết chú ý gì hết.”
Nguyễn Vân Kiều đột nhiên nổi giận: “Con đâu phải là cố ý ngã đâu, con không biết chú ý chỗ nào chứ.”
Nguyễn Thanh Mạn vừa thức dậy nên đầu tóc có chút rối, kết hợp với vẻ mặt giận dữ của bà, có hơi dữ tợn.
Nguyễn Vân Kiều vô cùng quen thuộc với dáng vẻ hiện giờ của bà, cô học múa từ khi còn nhỏ, trong lúc múa bị không tránh khỏi sẽ bị thương, mỗi lần bị thương, cô đều bị mắng một trận.
Cho dù cô đau đến phát khóc, vô cùng đáng thương, mẹ của cô cũng chí biết giận dữ trách mắng cô, hung dữ với cô.
Thật ra cô rất mong bà có thể dỗ dành cô, hỏi thăm cô một câu, có đau không.
Nhưng sẽ không bao giờ.
“Yên tâm đi, chưa có tàn phế.” Nguyễn Vân Kiều lạnh lùng, “Con muốn ngủ, mẹ ra ngoài đi.”
“Chân của con…”
“Được rồi được rồi không sao thật mà, uốn như thế nào cũng được, muốn con múa liền cho mẹ xem không?”
Nguyễn Thanh Mạn: “Con cứ tiếp tục bướng bỉnh đi.”
Nguyễn Vân Kiều không muốn nói nữa, trực tiếp nằm xuống giường, quay lưng đi.
Nguyễn Thanh Mạn thấy vậy, tức giận bỏ đi. Hai chân của Nguyễn Vân Kiều lộ ra ngoài, cô uất ức trùm chăn lên đầu.
Tinh…
Một lúc sau, điện thoại reo.
Nguyễn Vân Kiều thò tay lấy điện thoại vào ổ chăn, phát hiện là tin nhắn của Lý Nghiên.
[Muốn mau chóng tiếp tục luyện tập, mấy ngày tới đừng để vết thương dính nước]
Nguyễn Vân Kiều nhìn thấy câu này, không nghĩ nhiều, trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Lý Nghiên bắt điện thoại rất nhanh: “Alo.”
“Vậy lúc tôi tắm phải làm sao đây?” Nguyễn Vân Kiều trùm chăn, giọng có chút trầm.
Lý Nghiên nghe giọng cô, ngẩn người một lúc mới nói: “Không tắm.”
Nguyễn Vân Kiều: “Không tắm tôi không chịu nổi…”
“Cậu làm sao vậy?” Lý Nghiên nhận ra chút manh mối.
“…”
Anh không hỏi thì thôi, vừa hỏi, Nguyễn Vân Kiều càng cảm thấy ấm ức.
Cô soạt một cái kéo chăn ra, nhìn trần nhà, kiêu ngạo nhưng cũng có chút mong muốn được an ủi: “Tôi đau, đau chết mất.”
…
Sáng sớm thứ Hai có buổi luyện tập, Nguyễn Vân Kiều sợ đến trễ, vì vậy tối Chủ nhật một mình trở về trường.
Vết thương trên chân cô được dán lại bằng băng dán vết thương cỡ lớn cho nên không ảnh hướng đến việc múa cho lắm, chẳng còn dáng vẻ đau đến mức cả người sắp chết như khi phàn nàn với Lý Nghiên hôm trước.
Như thường lệ buổi sáng sau khi học múa xong, buổi chiều là môn Tư tưởng Mao Trạch Đông.
Môn này được ghép bởi ba lớp và cả ba lớp đều thuộc các khoa khác nhau.
Khi Nguyễn Vân Kiều vào đến lớp học thì cũng sắp đến giờ chuông reo, môn này tuy không phải môn chuyên ngành, nhưng giáo viên sẽ điểm danh bất kỳ lúc nào, mọi người không ai dám cúp tiết, cho nên phòng học hầu như không còn chỗ trống.
Nguyễn Vân Kiều nhìn quanh một vòng, tìm một chỗ trống ở phía sau và ngồi xuống.
“Trời ơi trời ơi, tới rồi tới rồi!”
“Thật sự tới rồi, tôi tưởng là cậu ấy sẽ không đến học môn này chứ.”
“Đẹp trai quá aaa…”
Nguyễn Vân Kiều đang nghịch điện thoại dưới bàn thì nghe thấy tiếng trò chuyện thì thầm ở bên cạnh, liếc mắt nhìn sang, phát hiện là mấy bạn nữ lớp cô, đang nhìn về phía trước với khuôn mặt đỏ bừng.
Nguyễn Vân Kiều vô thức thuận theo tầm mắt của họ, nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy phía trước có một người đang đi tới.
Trên người mặc quần dài màu đen, áo khoác thể thao màu trắng viền đen, khóa kéo của áo khoác được kéo lên trên, vừa đủ chạm đến cằm anh, đơn giản và thẳng tắp.
Anh đi tay không, ánh mắt quét nhẹ khắp phòng học, vô cùng bắt mắt.
Một trong ba lớp hôm nay là lớp Tài chính, vì vậy, anh đến đây để học.
Nhưng mà anh đến thật sự là quá trễ, không còn chỗ nào trống hết.
“Lý Nghiên qua đây đi! Vi Khả! Bên cạnh cậu vừa hay còn một chỗ trống, để cậu ấy ngồi đây đi!”
Nguyễn Vân Kiều nghe thấy bạn nữ lớp cô nói với bạn cùng phòng của cô ấy.
Nguyễn Vân Kiều lại liếc mắt nhìn một cái, cô và cô ấy ngồi cách nhau bởi lối đi, bên cạnh Hứa Vi Khả có một chỗ trống.
Trùng hợp thật, bên cạnh cô cũng có một chỗ trống, nhưng mà cô biết rõ Lý Nghiên sẽ không ngồi chỗ cô. Dẫu sao cả năm nhất ở trường họ đều tránh mặt nhau, bây giờ cùng sẽ như vậy.
“A…như vậy không tốt đâu!” Hứa Vi Khả miệng tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt lại vô cùng háo hức.
“Không tốt cái gì chứ, các cậu chẳng phải quen biết nhau ư. Bây giờ cùng chẳng còn chỗ nào trống hết, chỉ có thể ngồi chỗ bên cạnh cậu thôi.” Bạn nữ kế bên nhỏ giọng nói, “Không lẽ, cậu cảm thấy cậu ấy sẽ ngồi bên cạnh Nguyễn Vân Kiều ư?”
Một học sinh xuất sắc như Lý Nghiên sẽ không bao giờ có thể ở bên một người có đời tư hỗn loạn như Nguyễn Vân Kiều.
Hứa Vi Khả biết rất rõ, cho nên khi thấy Lý Nghiên càng ngày càng tới gần, liền giơ tay ra hiệu, “Lý…”
Nhưng mà chưa nói hết câu, thì đã thấy Lý Nghiên đi tới, ngồi xuống… bên cạnh Nguyễn Vân Kiều.
Chỉ cách nhau một lối đi, nhưng anh đã chọn ngồi bên cạnh Nguyễn Vân Kiều chứ không phải cô ta.
“…”
Tay Hứa Vi Khả cứng đờ.
Bạn nữ bên cạnh cô ta cũng ngây người, một lúc sau mới ngượng ngùng nói: “Tình huống gì vậy.”
“Sao cậu ấy lại ngồi phía bên đó?”
“Ngồi cùng Nguyễn Vân Kiều á, lẽ nào Lý Nghiên thích Nguyễn…”
“Làm sao có thể.” Có người cắt ngang, “Bọn họ chắc là quen biết nhau.”
“Hả?”
“Tớ nghe nói Nguyễn Vân Kiều tham gia Câu lạc bộ Đấu kiếm, Lý nghiên chẳng phải là phó chủ nhiệm câu lạc bộ Đấu kiếm sao, cho nên quen biết nhau đó.”
“Trời ạ, cô ta thật là mưu mô. Bao nhiêu đàn ông thích cô ta còn chưa đủ. Còn muốn quyến rũ nam thần của tôi.”
“Vi Khả đừng buồn, Lý Nghiên chắc chắc không thích cô ta, chẳng qua là quen biết nhau mà thôi.”
Lúc này đây, tất cả mọi người đều ngầm quên chuyện “Hứa Vi Khả và Lý Nghiên quen biết nhau” mà họ nhắc đến trước đó.
“Tôi buồn cái gì chứ.” Hứa Vi Khả mất mặt, bực bội nói: “Cậu ấy chẳng qua là ngồi đại mà thôi, có gì đâu.”
Bên phía còn lại, Nguyễn Vân Kiều cùng vô cùng kinh ngạc.
Cô liếc anh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại ngồi bên cạnh tôi.”
Lý Nghiên nhàn nhạt đáp: “Không còn chỗ nào trống.”
“Cậu nhìn bên trái cậu, bên đó chẳng phải có một chỗ sao.”
“Ồ, lúc nãy không nhìn thấy.”
“…”
Chuông reo, giáo viên mở PowerPoint lên, bắt đầu giảng bài.
Nguyễn Vân Kiều không nói chuyện với Lý Nghiên nữa, không phải là cô sợ giáo viên thấy được, nhiều người như vậy giáo viên làm sao mà nhìn thấy hết được, mà cô sợ bạn học sẽ nhìn thấy. Từ khi Lý Nghiên xuất hiện, ánh mắt của các bạn nữ thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía anh.
Kèm theo đó, là ánh mắt nghi ngờ dành cho cô.
Nguyễn Vân Kiều giả vờ không nhìn thấy, nghe giảng Tư tưởng Mao Trạch Đông khiến người ta vô cùng buồn ngủ, một lúc sau thì cô nằm ườn lên sách.
Mới nằm chưa được bao lâu, thì ngón trỏ của người bên cạnh đột nhiên gõ hai cái xuống mặt bàn.
Nguyễn Vân Kiều mở mắt nhìn anh, dùng khẩu hình hỏi: Làm gì.
Lý Nghiên: “Cho tôi mượn sách xem một lát.”
Nguyễn Vân Kiều: “?”
“Tôi không có đem sách theo.”
“Học sinh giỏi đi học mà không biết đem theo sách?” Nguyễn vân Kiều buồn cười nhìn anh, nhưng vẫn ngồi dậy đẩy sách qua một nửa.
Lý Nghiên cũng không nói cảm ơn, trực tiếp nhìn đến đoạn giáo viên đang giảng.
Nguyễn Vân Kiều thấy anh xem vô cùng nghiêm túc, nói nhỏ: “Môn này thi đề mở, không cần nghe cũng được.”
Lý Nghiên nhìn cô một cái: “Có một số người, cho dù là đề mở cũng không biết đáp án ở chỗ nào.”
“…”
Nguyễn Vân Kiều đảo mắt một cách khinh bỉ, cô tức giận duỗi tay phải ra, viết nguệch ngoạc lên trang sách Tư tưởng Mao Trạch Đông đó.
Lý Nghiên nhìn cô viết, cô viết rất nhanh, từng nét từng nét một, cuối cùng còn vẽ thêm một cái hình bên cạnh:
Lý Nghiên ở đây!__(đầu heo)
Lý Nghiên: “…”
Nguyễn Vân Kiều rút tay lại, đắc ý mà nhìn anh, nhưng giây tiếp theo, cây bút đã bị Lý Nghiên giật lấy.
Lại nguệch ngoạc vài nét, chưa được mấy giây, Nguyễn Vân Kiều đã thấy một dòng chữ khác trên trang này:
Nguyễn Vân Kiều, đồ ngu ngốc.