Lời nói của Ngụy Chẩm Phong không hoàn toàn thuyết phục được Triệu Miên.
Thái tử Điện hạ tin rằng, cho dù hắn và Ngụy Chẩm Phong cùng nhau quỳ, thì hắn cũng là người thiệt thòi hơn.
Thứ nhất, Ngụy Chẩm Phong vẫn là quỳ cao hơn hắn. Thứ hai, tại sao tay của Ngụy Chẩm Phong có thể đặt trên thắt lưng của hắn, còn hai tay của hắn lại phải chống trên mặt đất. Sàn nhà không sạch sẽ, hắn cũng không muốn lòng bàn tay bị làm bẩn.
Triệu Miên muốn tiếp tục tố cáo, nhưng Nguỵ Chẩm Phong đã khiến hắn không nói nên lời nữa, hô hấp đều là những nhịp thở hỗn loạn.
Kìm nén nhẫn nại quá lâu, đến lúc thực sự được ăn, cả hai đều mất đi khả năng tự kiểm soát.
Giống như một tia lửa bắn vào cành củi khô, trong nháy mắt lan ra khắp đồng cỏ, đốt cháy lý trí của Thái tử Điện hạ và tiểu Vương gia.
Sáng sớm, bọn hắn vẫn là hai vị "khiêm khiêm quân tử" gặp mặt chào hỏi, nói chuyện về thời tiết. Nhưng bây giờ, bọn hắn đang mặc đồng phục thư viện giống nhau, làm chuyện thất lễ một cách phó,ng đãng dưới sự giám sát của cuốn sách "Lễ ký".
Rất nhanh, Triệu Miên phát hiện hoá ra mình không phải là tay sành sõi. Nếu như có một vị thần nắm giữ việc phong nguyệt trên thế gian, chắc chắn hắn sẽ phải thú nhận với vị thần đó rằng, trước đây hắn đã quá kiêu ngạo.
Hắn vậy mà ngây thơ cho rằng mình đã nắm vững được tinh tuý, có thể ứng phó tự nhiên, sao hắn dám.
Lúc mới đầu, cả hai đều quá bận rộn, bận đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Qua hồi lâu, Triệu Miên mới có thời gian bày tỏ sự bất mãn của mình: "Dơ bẩn."
Ngụy Chẩm Phong lại hỏi: "Chỗ nào dơ?"
Giọng điệu của Triệu Miên mềm nhũn: "Tay."
Ngụy Chẩm Phong cầm tay Triệu Miên lên, mở lòng bàn tay hắn ra. Trước đó Chu Hoài Nhượng đã triệt để dọn dẹp sạch sẽ phong trai, lau sàn nhà ít nhất ba lần, lòng bàn tay của Thái tử Điện hạ không thấy chút xíu bụi nào, chỉ là có chút ửng đỏ.
Ngụy Chẩm Phong ghé vào tai hắn: "Vậy ngươi vịn vào giá sách được không?"
Triệu Miên nói: "Được".
Ánh trăng sáng ngời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lấp lánh cả người Thái tử Điện hạ. Chiếc áo ngoài màu trắng như tuyết trùng hợp cùng màu với ánh trăng, vừa chiếu lên như thế, Thái tử Điện hạ trông giống như có vầng trăng sáng treo trên người, khi nâng eo lên sẽ tạo ra một đường cong tuyệt mỹ sáng rực.
Tuy rằng không nhìn thấy mặt của Thái tử Điện hạ, nhưng đường cong này cũng đủ trêu chọc khiến cho Ngụy Chẩm Phong lòng dạ bấn loạn.
Triệu Miên còn chưa vịn chắc, đột nhiên nhào tới về phía trước, đầu ngón tay đụng vào cuốn "Đông Lăng sử ký" đang lung lay sắp rớt, lại một cuốn sách khác rơi xuống bên cạnh hai người.
Triệu Miên quay đầu lại định mắng Ngụy Chẩm Phong, nhưng lại bị đối phương vòng ôm trọn cả người vào lòng.
Ngụy Chẩm Phong tựa cằm lên vai Triệu Miên, dằn lòng không được thở dài: "Thích ngươi quá đi, Triệu Miên."
Triệu Miên trong mắt tràn ngập hơi nước, tâm trí lại trở nên mơ màng, lời mắng người đến bên miệng không hiểu sao đổi thành: "Vậy....... thích ta hơn, hay thích cây thương Du Long của ngươi hơn?"
Ngụy Chẩm Phong ngẩn người, tại sao vào thời điểm thế này Triệu Miên lại đột nhiên nhắc tới cây thương Du Long?
May mà Ngụy Chẩm Phong phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Thích ngươi hơn." Câu hỏi này khiến trái tim y tan chảy hết rồi, "Thích ngươi nhất."
"Nếu ta lạnh quá, ngươi có bằng lòng đốt cây thương Du Long để sưởi ấm cho ta không?"
Ngụy Chẩm Phong muốn cười, nhưng thấy Thái tử Điện hạ nghiêm túc hỏi như vậy, bèn bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bằng lòng."
Triệu Miên hài lòng thoả dạ nhếch khoé môi lên.
Bởi hắn nói mà, làm sao hắn có thể thua kém một ngọn thương được?
Thái tử Điện hạ luôn luôn khắt khe kén chọn, dưới tình huống cực kỳ cấp bách, hắn có thể miễn cưỡng thỏa hiệp đối với một số việc. Bây giờ đã làm xong một lần, ngọn lửa trong lòng và trong cơ thể hắn đã được kiểm soát, đầu óc cũng sáng suốt hơn một chút, thói xấu kiều khí lâu năm tất nhiên lại phát ra.
Triệu Miên lẩm bẩm: "...... Lần thứ năm rồi." Có thể vẽ được một chữ "正" (chính).
Mồ hôi trượt xuống từ chóp mũi Ngụy Chẩm Phong, nhỏ xuống lưng Triệu Miên. Ngụy Chẩm Phong hơi thở gấp gáp hỏi: "Cái gì lần thứ năm?"
Triệu Miên cau mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đau quá."
Ngụy Chẩm Phong lập tức căng thẳng, là lúc y mất mất khống chế đã làm bị thương Triệu Miên sao? Thôi xong rồi, tối nay sẽ không có lần thứ hai.
"Rất đau sao?" Ngụy Chẩm Phong kiểm tra sơ qua một chút, nói: "Không có hỏng."
"Không phải chỗ đó," Triệu Miên thẹn quá hoá giận, "Ngươi trở nên ngốc rồi, Nguỵ Chẩm Phong."
Ngụy Chẩm Phong vén vạt áo trắng của Triệu Miên lên: "Vậy thì chỗ nào "đau quá"?"
Triệu Miên chỉ chỉ vào đầu gối của mình: "Ngươi và ta cùng quỳ, đầu gối của ngươi không đau sao?"
Ngụy Chẩm Phong phản ứng lại, nhanh chóng xoay ngược lại, để Triệu Miên ngồi đối diện trong vòng tay mình, thuận tiện kiểm tra vết thương cho Triệu Miên.
Chỉ thấy đầu gối của Thái tử Điện hạ đỏ sẫm một mảng lớn, da của hắn lại trắng, hai mảng đỏ đó hiện ra cực kỳ nổi bật đối lập với làn da.
Về phần bản thân mình, y thực sự không cảm thấy đau. Lực chú ý của y hoàn toàn không đặt vào đầu gối.
"Ồ, xin lỗi." Ngụy Chẩm Phong lộ ra vẻ mặt áy náy nhưng không hề hối hận, "Ở đây có thuốc không? Hay là, trước tiên ta lấy cho ngươi hai cuốn sách để lót nhé?" Nói xong, liền nhặt đại một cuốn sách từ dưới đất lên. Để tăng diện tích lót còn mở cuốn sách ra.
Triệu Miên bất ngờ chạm mắt vào câu cách ngôn nổi tiếng khiến cho cơ thể đột nhiên cứng đờ.
[Quân tử không sẩy chân trước người khác, không mất mặt trước người khác, không lỡ lời trước người khác.】
Câu này có nghĩa là quân tử đối đãi với người khác nên nho nhã lễ độ, thái độ đoan chính.
[Lễ nghi với người khác, giống như độ dày lớp hèm rượu. Quân tử thì dày, tiểu nhân thì mỏng. 】
Câu này có nghĩa là quân tử xem trọng lễ nghĩa, tiểu nhân mới khinh thường lễ nghĩa.
Hắn và Ngụy Chẩm Phong đều biến thành tiểu nhân rồi......
Triệu Miên nhắm mắt lại, không nhịn được nữa: "Ngươi cứ phải cùng ta quỳ ở đây hả? Ngươi không thể ẵm ta lên giường được sao!"
"Vừa rồi không thể, đợi ẵm ngươi đến được giường thì ta nổ tung rồi được chưa." Ngụy Chẩm Phong ẵm hắn lên, "Bây giờ có thể rồi, có muốn trước tiên giúp ngươi xử lý không?"
Triệu Miên dựa vào trước ngực Ngụy Chẩm Phong: "Không cần, dù sao chút nữa cũng lại tiếp tục."
Ngụy Chẩm Phong thụ sủng nhược kinh: "Nói như vậy, ta có thể làm lần thứ hai à?"
Triệu Miên sửa lại y: "Là lần thứ sáu."
Ngụy Chẩm Phong đặt Triệu Miên lên giường, sờ sờ đầu hắn: "Chuyện gì đây chứ, đếm cũng đếm không nổi đâu, Triệu Miên."
"Ngươi biết cái gì." Triệu Miên ngã xuống giường, câu cổ Ngụy Chẩm Phong kéo y xuống, "Cô là đang điều phối đại cục."
Hai người vừa lên giường lại hôn nhau, hai bộ đồng phục bị vứt sang một bên, sớm đã nhăn nhúm không thể nhìn nữa.
Một trận phong nguyệt còn lâu mới đủ bù đắp cho sự nhẫn nại suốt một tháng.
Thái tử Điện hạ mới nhận ra chỗ kỳ diệu của chuyện này vào tháng trước, tính kỹ ra cũng chỉ cách biệt có một tháng thôi. Còn tiểu Vương gia nếm mùi phong nguyệt từ ngày 15 tháng 10, đến hôm nay 15 tháng giêng, một trăm ngày thậm chí không được mười lần, mỗi ba mươi ngày lại mong chờ một ngụm canh để sống sót, đó mới là đau khổ thực sự.
Bị bỏ đói lâu ngày, cảm giác thèm ăn càng lớn. Triệu Miên tỏ ý mình đã ăn gần no rồi, đã đến lúc muốn ngủ, Nguỵ Chẩm Phong cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm một bữa nữa.
Nhìn Thái tử Điện hạ sức tàn lực kiệt, sắp sửa ngủ thiếp đi, Ngụy Chẩm Phong vì ham m,uốn mà nhanh trí, đun một ấm nước nóng để pha trà. Y bưng trà Phổ Nhỉ giúp tinh thần sảng khoái đến bên giường, hỏi: "Ngươi muốn uống trà không."
Cổ họng Triệu Miên quả thực hơi khô, hắn cứ thế uống hết một chén trà từ tay Ngụy Chẩm Phong. Ngụy Chẩm Phong trông mong hỏi: "Có tỉnh táo được chút nào không?"
"...... Vẫn không."
"Vậy ngươi uống thêm một chén nữa." Ngụy Chẩm Phong ân cần hỏi: "Muốn ăn chút gì không?"
Lúc này Triệu Miên mới hiểu được Ngụy Chẩm Phong đang nghĩ gì, không thể không phục: "Ngươi lấy đâu ra lắm tinh lực như vậy. Ngươi không phải cùng tuổi với ta sao?"
Ngụy Chẩm Phong hôn hắn một cái: "Ta vẫn còn muốn, Thái tử Điện hạ kiên trì thêm chút nữa, được không? Thật sự là lần cuối cùng, ta thề."
Triệu Miên đã không còn sức lực cà khịa nữa: "Ngươi muốn thì lấy, ta lại không đẩy ngươi ra."
"Nhưng ngươi sắp ngủ rồi."
"Ta ngủ của ta, ngươi muốn của ngươi."
Ngụy Chẩm Phong vô cùng kinh ngạc, một bộ tỏ ra đã học được rất nhiều kiến thức: "Thì ra còn có thể như vậy."
"Tại sao không thể?" Triệu Miên lật nghiêng người, quay lưng về phía Ngụy Chẩm Phong, "Cũng không phải ta chưa từng làm chuyện tương tự khi ngươi hôn mê."
"Vậy ngươi ngủ ngon nhé, ta sẽ cố gắng làm chậm một chút, không quấy rầy ngươi." Triệu Miên cảm giác được Ngụy Chẩm Phong leo lên giường, từ phía sau hắn phủ người lên, "Thất lễ rồi, Thái tử Điện hạ."
Lễ đã thất (mất sạch) từ lâu rồi, Triệu Miên âm thầm nghĩ.
Đây là lần thứ mười của hắn và Ngụy Chẩm Phong, vừa vặn có thể vẽ ra được hai chữ "正".
Đêm nay người thức suốt cả đêm không chỉ có Thái tử Điện hạ, mà còn có ba người Đông Cung cùng tiến cùng lùi với hắn.
Trăng đã xuống thấp, trời gần sáng. Bạch Du, Thẩm Bất Từ, Chu Hoài Nhượng ba người ngồi quanh cái bàn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Nghĩ không ra, tại sao nghĩ mãi cũng không ra." Chu Hoài Nhượng đỉnh đầu phát ngứa, "Tỷ đưa thuốc giải cho tiểu Vương gia, sau đó tỷ bị đuổi đi?"
Bạch Du thở dài một hơi, lần thứ chín trong đêm nay nói với Chu Hoài Nhượng: "Đúng vậy, ta ngay cả mặt của Điện hạ cũng chưa nhìn thấy. Tiểu Nhượng, ta xin ngươi đừng hỏi ta câu hỏi tương tự nữa."
"Không phải nha." Chu Hoài Nhượng nghĩ mãi không hiểu, "Điện hạ đã giải được cổ độc, tại sao không trở lại đây tìm chúng ta chứ? Lão Thẩm, ngươi thấy thế nào?"
Thẩm Bất Từ lắc đầu: "Không có ý kiến."
Bạch Du là người lớn tuổi nhất, lại là một đại phu hiểu rộng biết nhiều. Chuyện mà đám đệ đệ nhìn không thấu, nàng vừa nhìn một cái là có thể đoán ra đại khái.
"Ta cũng không biết ta cần gì phải hai ngày hai đêm không ngủ, chỉ để làm ra thuốc giải trước ngày mười lăm tháng Giêng âm lịch." Bạch Du cười khổ một tiếng, nhìn về cửa sổ phía nam, chậm rì rì nói: "Bệ hạ và Thừa tướng nếu như biết chuyện này......"
Bạch Du còn chưa nói xong, Thẩm Bất Y đột nhiên biến sắc: "Có người."
Bạch Du giật mình, người có thể khiến Thẩm Bất Từ biến sắc chắc chắn không phải là người qua đường bình thường gì. Nàng đè thấp giọng, hỏi: "Ai?"
"Một cao thủ." Thẩm Bất Từ vẻ mặt nghiêm trọng, "Một cao thủ không cố tình che giấu hơi thở."
Người tới không che giấu hơi thở, có hai loại khả năng. Thứ nhất, hắn không cần phải làm điều này; Thứ hai, hắn không quan tâm liệu có thể bị phát hiện hay không, bởi vì hắn tự tin có thể giết sạch mọi người trong phòng.
Chu Hoài Nhượng rùng mình một cái, kinh hãi bụm miệng lại.
"Đứng yên đừng nhúc nhích." Thẩm Bất Từ rút kiếm ra, nhẹ chân nhẹ tay đi về phía cửa. Trên cánh cửa, y nhìn thấy bóng dáng một nam nhân, chắc chắn người tới đang ở trước cửa.
Thẩm Bất Từ nín thở, muốn ra tay trấn áp trước, vừa đá cửa mở ra, vừa vung kiếm trong tay lên.
Lúc này, một con dao không nhanh không chậm kề vào cổ y, nhanh hơn y, cũng vững hơn y. Thẩm Bất Từ kinh ngạc nhìn vị khách này, vô thức lùi vào trong phòng một bước.
"Bất Từ?"
"Lão Thẩm!"
Bạch Du và Chu Hoài Nhượng đồng thời kêu lên. Lần đầu tiên hai người nhìn thấy người khác cầm dao gác trên người Thẩm Bất Từ, bọn họ nhìn về phía cửa như gặp đại địch, cùng tiến vào theo Thẩm Bất Từ, toàn bộ tướng mạo người đó hiện ra trong tầm mắt.
Bọn họ quen biết người này, nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là, sau lưng nam nhân còn có một người khác đang đứng.
Người này còn là chủ nhân của vị cao thủ kia.
Sau khi nhận được tín hiệu của chủ nhân, nam nhân thu dao lại, thuần phục đứng sang một bên.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Khoảnh khắc tiếp theo, sự kinh ngạc được thay thế bằng sự kinh hãi tột độ, ba người cúi đầu, đồng loạt quỳ xuống.